Trăng soi sáng màn đêm, ai soi sáng lòng này? Mưa rơi rơi khắp chốn, người lại vì ai mà rơi lệ? Cái chết, phải chăng là khó khăn, hay chỉ là một cái chớp mắt đơn giản, tất cả đều hóa ra mây mù? Yêu người, dường như tình yêu này thật khó trải qua. Bao nhiêu âm mưu đã được sắp xếp, ái tình chỉ hóa ra mây bụi. Đến khi phân ly tử biệt, đến khi lòng đau như cắt, ruột gan tê tái, nước mắt vội vàng rơi, còn kịp hay đã vội tàn? Ước mơ hạnh phúc, tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại hóa ra mịt mù như thế, không có cách nào nắm bắt lấy. Mọi thứ, mơ hồ, không rõ, vô định, lại mỏng manh giống như sợi tơ hồng.
Một chén rượu nồng có thể say, một nụ cười của người cũng có thể gây vấn vương trong lòng, nhưng cớ sao người lại vô tình? Giống như một cơn gió, bay tới khắp phương xa. Mọi thứ sẽ hóa hạnh phúc, hay biến thành biệt ly? Nếu như yêu chỉ đổi lại cái kết đau đớn nhất, ta nguyện không yêu. Nếu như yêu là ly biệt, vậy thà chưa từng gặp người. Sinh sinh diệt diệt, sống chết có số, cưỡng cầu cũng vô dụng mà thôi. Đau đớn đến mấy, rồi cũng sẽ qua. Ở nơi chân trời, rồi cũng sẽ tương phùng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.