Tôi ngước mặt nhìn trời, bầu trời xanh trong không một gợn mây, khóe môi không tự chủ mà cười tự giễu. Người ta quả thật không xem tôi là một cô gái, còn là một cô gái có da mặt mỏng. Liệu có nên thất vọng một chút không? Tôi quay lại nhìn Ngô Dật Hiên, càng nhìn lại càng muốn mắng bản thân không có tiền đồ, sao còn có thể u mê đến vậy chứ? Mà thôi, nếu như anh đã không cho tôi mặt mũi vậy thì cứ ném nó đi, từ hôm nay phải tập cách làm người mặt dày thôi, tôi hít sâu một hơi, cố tỏ ra thản nhiên nhất có thể nhìn anh ấy cười nói:
- Nếu anh đã không ngại thì em có gì phải ngại chứ? Không phải chị Vũ Đồng đã nói sao, chuyện này với em quả thật rất hời, mong còn không được ấy chứ?
Nhìn xem ai phải sợ ai nào?
Đạo diễn nghe tôi nói xong liền ha hả cười, miệng nói tốt tốt rồi coi như xong chuyện rồi đứng dậy bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng lưng ông ấy có chút khó hiểu hỏi Lê Na:
- Vậy tiền công thì sao?
Lê Na kinh ngạc nhìn tôi, làm như câu nói của tôi là một điều gì đó thật mới mẻ với cô ấy vậy. Tôi nói có gì sai à? Tăng cảnh diễn, vai diễn tăng độ khó thì phải thêm tiền công chứ?
Lê Na nói sẽ đi hỏi thăm thử xem sao, nhưng mặt thì vẫn duy trì vẻ khó hiểu như vậy. Tôi thật sự không hiểu liền nói với chị Vũ Đồng thắc mắc của mình.
Nhưng mà.. Lại đến nữa rồi.
Tôi không hiểu tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-moc-mien-trong-gio/1160405/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.