Thành phố về đêm trông thật sa hoa rực rỡ, bầu trời đầy sao trên cao cũng bị ánh đèn muôn màu muôn vẻ này làm cho lu mờ. Lướt qua hàng chục hàng trăm chiếc xe đang chạy trên đường tôi không thể nào nhận ra nổi chiếc nào vừa mới thả mình xuống đây, chỉ có trên màn hình lớn đang chiếu quảng cáo phía xa tôi thấy được khuôn mặt của người vừa khiến tôi hồi hộp lại vừa lạnh nhạt đuổi tôi xuống xe bằng hai chữ:
- Đến rồi.
Tôi choáng đến quên luôn cảm giác xấu hổ, Ngô Dật Hiên, anh ấy vậy mà lại bơ luôn lời tỏ tình của tôi. Trước khi xuống xe tôi còn cố nhìn anh ấy đến hai phút, anh ấy vẫn điềm nhiên đối mặt với tôi như không có chuyện gì. Tôi giận rồi, cũng không thèm chào hỏi liền mở cửa xe đi xuống. Đến trước cổng tòa nhà, lại bị một người bảo vệ chạy ra ngăn lại, thật đúng là ấm ức, ấm ức đến mức muốn rơi nước mắt luôn rồi.
Người bảo vệ này không có mắt sao? Không thấy hiện tại tôi đã rất thảm à? Tôi cũng chỉ mới xuống xe đi được ba bước, có muốn vào trong hay không còn chưa biết sao lại nói nhiều như vậy làm gì chứ? Có phải là hùa nhau cùng bắt nạt tôi không? Nếu Ngô Dật Hiên đã đi rồi, mà người này lại tự nguyện lao đầu vào, tôi không xả cơn giận một chút không phải là quá hiền lành rồi à? Tôi hỏi người bảo vệ vẫn đang còn mải mê huyên thuyên rằng:
- Anh có đọc được mấy chữ kia không?
Người bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-moc-mien-trong-gio/1160404/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.