Bích Thanh Thần Quânkhông để tôi nói nhiều lời với cô ấy, anh ta ôm tôi cưỡi lên con Kì Lânbỏ đi, để Cẩm Văn ở lại chỗ cũ, Mạc Lâm đồng tình để cô ấy lên tiênhươu của mình, và quay lại Huyền Thanh Cung, đưa ra một loại thuốc khóngửi cùng băng dính, bó tôi thành một cuộn.
Tôi cho rằng sự tìnhđến đây là kết thúc, không ngờ Bích Thanh Thần Quân tóm lấy tôi và CẩmVăn ở đại sảnh, nói là lần này những hành động của chúng tôi quá tinhranh, phải bị trừng phạt nặng.
Trừng phạt cái gì? Nhìn Bích Thanh Thần Quân đang ngồi trên ghế Thái Sư gỗ trầm hương được chạm khắc tinhtế đặt ở chính giữa đại sảnh, Cẩm Văn run lẩy bẩy quỳ bên cạnh, tôi ngồi trên tấm thảm da dê dày, ngơ ngác nhìn anh ta, thầm đoán có phải lại bị đánh vào mông không?
“Trước tiên không nói đến tội chết ăn cắp Tiên đơn, ngươi có biết ăn trộm đáng xấu hổ lắm không?” Bích Thanh Thần Quân hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Bích Thanh Thần Quân nhất thời không nói nên lời, một lát sau anh ta tiếptục hỏi:”Ngươi phải biết, không phải đồ của ngươi thì không được tùytiện lấy.”
“Nhưng…” Tôi cố gắng suy nghĩ một lúc sau đó hỏi:”Tại sao không được cầm…?”
“Miêu Miêu ngươi thích cái gì nhất?” Bích Thanh Thần Quân thở dài hỏi.
“Cá” Tôi cao giọng, sau đó suy nghĩ một lát tiếp tục nói:”Tôi còn thích sưphụ! Thích Ngân Tử, Oa Oa, Cẩm Văn, ca ca, con hổ, Tiểu Lâm!”
Thần sắc của Bích Thanh Thần Quân dịu lại, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-mieu-mieu/1869550/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.