Tại nhiều năm về sau ta từng đến Độc Môn, bất quá môn chủ Độc Môn khi đó đã là Hoa Vị Miên, sau khi hắn kế nhiệm, đem Độc Môn chấn chỉnh từ trong ra ngoài, vì vậy đối diện với núi non trùng điệp trước mắt, ta vẫn có phần tìm không được phương hướng.
Theo Hoa Vị Miên rẽ trái rẽ phải, rất nhanh đã tới trước chân một ngọn núi, đẩy ra đám dây leo buông xuống từ đá núi, hắn nhấn vào một chỗ nào đó trên vách núi.
Thực sự là cái cổng không sáng kiến a…
Một tiếng động lớn phát sinh khi hắn nhấn xuống, vách đá theo đó mở ra, từ bên trong xuất hiện hai người. Hai người nọ đều mặc trang phục màu tro, đầu bị vải bố xám vây kín, chỉ chừa lại mắt mũi miệng.
Ta biết đây là quy củ của Độc Môn, đệ tử từ tam đẳng trở xuống toàn thân đều phải bao bọc trong vải bố đặc chất, giảm thiểu khả năng da tiếp xúc với độc vật. Chẳng qua loại phương pháp này cũng rất ngu xuẩn, quá dễ bị trộn lẫn, sau này ta từng trà trộn vào một lần.
Hai người nọ nhìn Hoa Vị Miên, đáy mắt lộ ra nghi hoặc. Hoa Vị Miên tiến lên trước một bước, chắp hai tay, nói: “Độc bá thiên hạ.”
Thân thể hai người chấn động, cùng nhìn nhau, quỳ một gối xuống đất: “Tham kiến thiếu chủ.”
Chợt nhớ biệt hiệu “Độc Bá” của Hoa Vị Miên, không phải từ câu khẩu lệnh này mà ra đó chứ?
Hắn khoát tay: “Đứng lên đi, các ngươi tìm một bộ y phục, cho bằng hữu này của ta mặc.”
“Vậy thiếu chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-mien-lieu-tuc/19803/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.