“Mau chóng đem nơi này thu xếp gọn gàng, dọn hết những thứ bài trínày, rồi đưa đến sáu trương ghế bành đen bằng gỗ đàn hương đến đây, lấychiếc bàn lớn có khảm xà cừ cùng bình phong bằng ngọc bích, cẩn thận bài trí.” Nàng dặn dò.
“Vâng.”
Tổng quản trả lời, xoay người rời đi gọn gàng chỉ huy người làm nhanh chóng thực hiện. Tổng quản chân trước mới đi, bọn nha hoàn vốn ở sảnhbên cũng không cần phân phó nhiều hơn, tất cả đều tự động làm việc, bắtđầu quét tước trong phòng cùng lá rụng trong sân nhà.
Họa Mi đi vào sảnh bên, bước qua cánh cửa gỗ đen đi vào một gianphòng cách sảnh bên không xa. Trong phòng có một phụ nhân*, trong tủ bát cất giữ đủ loại kiểu dáng, quý báu khó có được lá trà, còn có đồ gốmtrắng trong như ngọc, bạc như giấy, sáng như gương, thanh như khánh*.
“Phu nhân.” Phụ nhân cúi chào.
“Chuẩn bị đồ gốm trắng cùng Hồng Bào mùa xuân, ấm trà do ta tự tay pha.”
“Dạ.”
Phụ nhân lấy ra một cái bình sứ tinh xảo cẩn thận giao cho Họa Mi,tiếp theo liền vội vàng đi tìm đồ gốm trắng cùng với trà cụ mang đến.
Mở ra bình sứ, một trận hương trà thoảng ra, lá trà xanh đậm được đổ ra lòng bàn tay.
Gốc cây trà Hồng Bào sinh trưởng phía trên vách đá, vỏn vẹn có bốncây, được nước suối từ khe hở của nham thạch chảy ra thấm vào, cây đã có mấy trăm năm tuổi, một năm chỉ cho ra bất quá khoảng tám lạng trà, sovới vàng càng quý giá, so với ngọc càng trân quý.
Dùng lửa than nấu nước suối, nước suối mát lạnh sôi trào, Họa Mi vén tay áo, lấy trúc dẫn nước ra, đem nước suối sôi ùng ục đổ vào trongbình gốm trắng. Lá trà gặp nước, từng lá từng lá giãn nở, hương khí càng nồng đậm.
Họa Mi nhìn chăm chú vào nước trà trong bình gốm trắng.
Trà trân quý thế này tất nhiên là vì khách quý mà chuẩn bị.
Cũng khó trách các phú thương phu nhân đi vội vàng như thế, thậm chínguyện ý bỏ đi thân phận tôn quý, một đám theo cửa hông đi ra, dù saohôm nay vào cửa vẫn là mệnh quan triều đình.
Thế lực triều đình miền Nam, nhiều năm do Quan gia cầm giữ, Quan giaphụ tử hai người đem hết tâm lực phụ tá Hoàng Thượng, chẳng những chủtrì việc nội bộ còn tham dự ngoại vụ. Ngoại trừ Quan gia phụ tử ra, kẻtích cực đào tạo thế lực chính là tuổi hơn sáu mươi Cổ Hân.
Hắn hao phí nhiều năm trong triều đình nuôi trồng một đám quan viên,còn phần lớn thân tộc còn lại đều tiến cử vì các cấp quan viên. Kể từđó, trong triều đình, từ trên xuống dưới, Cổ gia có thể nói là đả thôngđường lối, quyền thế từ từ khuếch trương, rất có khả năng thay thế đượcQuan gia phụ tử.
Mà nàng lúc trước vì cứu Đổng Khiết, trước mặt mọi người đắc tội Cổ Dịch chính là dòng họ của Cổ Hân.
Tuy rằng làm thương nhân nhất định có liên quan đến quan, nhưng HạHầu gia ngày thường vẫn không cùng Cổ Hân lui tới, Cổ Hân lần này đếnnhà sợ là vì khởi binh vấn tội.
Trà hương lan khắp phòng, màu trà trong ấm từ từ đậm dần, Họa Mi bưng lên khay nước, từng bước một hướng ra đại sảnh.
Cảnh bài trí trong đại sảnh tất cả đều sớm thay đổi ổn thỏa, trước là tấm bình phong ngọc bích, chiếc bàn cạnh bên có khảm xà cừ, ghế thái sư bằng gỗ hương đàn đen có hai nam nhân ngồi đối mặt nhau. Một người đầuđầy đầu bạc mặc quan phục, người còn lại mặc một thân lam bào tuấn lãng cao to .
Nhìn thấy bóng dáng của trượng phu, tâm tình Họa Mi bình tĩnh lại.Nàng mỉm cười đi ra phía trước, tự mình vì hai nam nhân dâng trà.
“Cổ đại nhân, thỉnh dùng trà.” Nàng nhẹ giọng nói, đối với lão nhânmặt mũi hiền lành mỉm cười, rồi mới bưng lên một chén trà khác, đưa tớitrước mặt trượng phu. “Hổ gia, trà của ngài.”
“Được được được.” Cổ Hân vuốt râu bạc trắng, liên tục gật đầu, cườiđến hai mắt đều nheo lại. “Vị này khẳng định chính là thanh danh lan xaHạ Hầu phu nhân.”
Họa Mi nghiêng người hành lễ.
“Gặp qua Cổ đại nhân.”
“Không cần đa lễ, đến đến đến, đừng quá câu nệ đứng ở nơi đó, vợchồng hai người đều ngồi xuống đi!” Cổ Hân cười ha ha nói xong, giốngngười trưởng giả đang tiếp đón con cháu nhà mình, thân thiết vung tay.
“Dạ.”
Họa Mi vén váy ngồi xuống bên cạnh trượng phu. Vừa mới ngồi xuống,một bàn tay to dày rộng mạnh mẽ ngay tài dưới mặt bàn lặng lẽ cầm lấybàn tay nhỏ bé trắng noãn của nàng, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm hơi hơichặt, lặng lẽ an ủi.
Có lẽ, trong lòng nàng là lo lắng ý đồ của Cổ Hân khi đến đây; cũngcó lẽ là vấn đề các phú hào phu nhân vừanhắc đến vẫn còn đang ám ảnhtrong lòng nàng.
Tóm lại, cho dù nàng không nói, hắn cũng có thể phát giác nổi niềm ưu tư của nàng thê hiện trong ánh mắt có chút khác thường. Ở chung nhiềunăm, bọn họ đã rất quen thuộc đối phương .
Tay nhỏ bé của nàng ở dưới bàn nắm lại lòng bàn tay hắn, bởi vì hắnsăn sóc tỉ mỉ mà cảm thấy an ủi rất nhiều, nhưng đồng thời sự nuối tiếcvì không có con lại càng sâu thêm .
Hạ Hầu Dần nắm chặt tay thê tử, thần sắc bên ngoài ung dung thản nhiên, nhìn thẳng Cổ Hân, ôn hòa có lễ độ vuốt cằm mỉm cười.
“Mới vừa rồi ở cửa tình cờ gặp Cổ đại nhân, còn chưa thỉnh giáo làchuyện gì mà phải làm phiền đại nhân đại giá quang lâm?” Hắn hỏi khôngnhanh không chậm, thái độ khiêm tốn.”Có chuyện gì chỉ cần phái người cho ta biết một tiếng, ta sẽ đến phủ Cổ đại nhân thỉnh an là được.”
“Không, chuyện này nói ra thì ta phải tự mình đến một chuyến.” Cổ Hân liên tục lắc đầu, cười híp mắt.”Lão phu nghe nói, đội quân Tào Duẫn gặp phải tập kích, lương thảo đều bị đốt sạch, là Hạ Hầu lão đệ vươn tayviện trợ mới giải khẩn cấp.”
“Tào huynh là cầm bạc gặp ta để mua lương thảo .”
Cổ Hân vuốt hàng râu trắng, lộ ra nụ cười đầy vẻ thật tâm.
“Chỉ là sáu trăm lượng mà có thể nào mua ba tháng lương thảo?” Hắnlắc lắc đầu, theo trong tay áo lấy ra hé ra ngân phiếu, đặt ở trên bàn.“Việc lương thảo này vốn nên từ quan phủ cấp. Lão phu hôm nay tiến đếnmuốn bù lại tổn thất lúc trước của Hạ Hầu lão đệ.”
Nhìn thấy con số trên ngân phiếu, Họa Mi âm thầm kinh hãi.
Số lượng trên đó, trừ đi sáu trăm lượng lúc trước của Tào Duẫn, còncó phí chuyên chở lượng lớn lương thảo không nhiều hơn một đồng cũngkhông ít hơn một đồng.
Chuyện Tào Duẫn đến xin lương thảo, bọn họ chưa bao giờ lộ ra ngoàinửa câu. Mà Cổ Hân thế nhưng thần thông quảng đại, chẳng những biếtchuyện này thậm chí còn hoàn lại khoản thiếu hụt trong đó. Xem ra vị lão nhân trước mắt, chẳng những nuôi trồng thế lưc tại triều đình mà còn ởtrong Phượng Thành dàn xếp không ít tai mắt.
Trong mắt Hạ Hầu Dần chợt lóe ra một thứ ánh sáng, nháy mắt liền biến mất không thấy. Hắn biểu tình không biến, chậm rãinói nói: “Cổ đạinhân, tấm ngân phiếu này ta không thể thu.”
“Sao?”
“Quốc gia hưng vong, thất phu* có trách. Chẳng qua là ba tháng lươngthảo, Hạ Hầu gia lo liệu được.” Hắn thái độ ôn hòa nhưng cũng kiênquyết, nhất định không chịu nhận lấy ngân phiếu. “So với Cổ đại nhân vìnước vì dân, các tướng sĩ bảo vệ quốc gia, chỉ có ba tháng lương thảothật sự bé nhỏ không đáng kể.”
“Hạ Hầu lão đệ, lời nói của ngươi thật là quá khen.” Cổ Hân cười cười.
“Không, không phải quá khen.” Hạ Hầu Dần đáp, đem ngân phiếu trả trởvề.”Tin tưởng Cổ đại nhân có thể sử dụng số ngân lượng này vì miền Namlàm càng nhiều chuyện.”
“Tốt!” Cổ Hân tán thưởng gật gật đầu, cũng không tái chối từ, đemngân phiếu lại lần nữa thu hồi vào trong tay áo.”Việc làm đầy chínhnghĩa của Hạ Hầu lão đệ lão phu nhất định tâu lên Hoàng Thượng.”
“Đây là trách nhiệm của thần dân miền Nam.”
Cổ Hân lộ ra vẻ mặt vui mừng không thôi, cùng lúc nâng chung trà lênuống một miệng trà, biểu tình tức khắc chuyển thành kinh hỉ.”A, khó được khó được, đây chính là Hồng Bào!”
“Đúng vậy.” Họa Mi mãi đến lúc này mới nhẹ giọng mở miệng: “Trà nàyhương khí nồng đậm, tư vị thuần hậu, mặc dù ngâm nước nhiều lần vẫn cònlưu trữ hương khí trà hoa quế.”
“Ha ha.” Cổ Hân vuốt râu bạc trắng, vẻ mặt đầy ý cười.”Hạ Hầu phunhân quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng những thấy việc nghĩa hăng háilàm, còn thông thái thấy nhiều biết rộng, đối danh trà nghiên cứu thôngsuốt, hiền thê như thế, thế gian ít có, cũng khó trách Hạ Hầu lão đệ lại trân ái như vậy.”
Nghe thấy bốn chữ “thấy việc nghĩa hăng hái làm”, Họa Mi lập tức hiểu được, việc Cổ Dịch cưỡng chế bắt người không thành khẳng định là truyền tiến tai Cổ Hân .
Nàng mỉm cười không nói, động tác mềm nhẹ đứng dậy khỏi chỗ ngồiđi đến trước mặt Cổ Hân.
“Bởi vì Hạ Hầu gia sớm cùng Đổng gia đàm thỏa việc hôn nhân này, chonên ngày đó, tiểu nữ tử mới có thể cả gan mạo phạm Cổ Dịch đại nhân.”Nàng thu váy cúi đầu thỉnh tội. “Còn thỉnh Cổ đại nhân thứ lỗi.”
Cổ Hân ha ha cười không ngừng, tiếng cười chấn động râu bạc trắng.Hắn vội vàng đặt chén trà xuống, tự tay nâng dậy Họa Mi, vỗ nhẹ taynàng.
“Ai nha, ngươi đừng để ý tên tiểu tử hồ đồ kia, là hắn mưu đồ gâyrối, muốn lung tung vu oan lương dân. Lúc sau hắn còn không cam tâm chạy tới theo ta nói ba đạo tứ thẳng cáo trạng!” Hắn liên tục lắc đầu, đốiCổ Dịch hành vi tỏ vẻ không đồng ý. “Ngươi đoán, ta như thế nào hồi đáphắn?” Hắn cười hỏi, nâng cao một bên hàng mi hoa râm.
Nàng lắc đầu.
“Họa Mi không biết.”
“Ta a, ta lập tức kêu hắn đi trở về đi!” Khuôn mặt tươi cười tràn đầy nếp nhăn đưa đến trước mắt nàng, cười ha ha tuyên bố đáp án. “Ngoài ra, ta còn cách chức quan của hắn, miễn cho hắn sau này lại có cơ hội nhiễu dân!”
Nhìn kia khuôn mặt tươi cười gần trước mắt, nàng trừng mắt nhìn.
Vốn nghĩ đều là thân tộc, Cổ Hân sẽ có ý bao che khuyết điểm, vạn lần không nghĩ tới, hắn có thể theo lẽ công bằng xử lý, nhìn rõ hành vi xấu xa của Cổ Dịch, lại còn nghiêm trị, thật sự làm cho nàng kinh ngạc cựckỳ.
Phượng Thành trong đồn đãi về Cổ Hân không ít. Có người nói hắn trung vì nước, cũng có người nói hắn kết bè kết cánh, loại này đồn đãi Họa Mi cũng nghe quá không ít, nhưng là giờ này khắc này, Cổ Hân đứng trướcmặt nàng lại là hòa ái dễ gần như vậy, tựa như một vị trưởng già ôn hòalại có uy nghiêm.
“Đến, đừng đứng, ngồi cùng ta. Xương cốt của ta già rồi không cáchnào đứng lâu được.” Cổ Hân nắm nàng vỗ vỗ trương ghế dựa bên cạnh, muốnnàng ngồi xuống.
Họa Mi không thể cự tuyệt, chỉ có thể theo lời ở ngồi bên cạnh CổHân. “Cổ đại nhân xem ra thân thể rất cường tráng, như thế nào lão đâu?”
“Ha ha, đừng cố nói ngọt để dỗ lão nhân ta.” Cổ Hân liên tiếp lắcđầu, cảm khái thở dài một hơi. “Già rồi, già rồi, đổi lại vài năm trước, nào có khả năng làm cho phạm nhân từ quật lao chạy đi?” Hắn đột nhiênnhắc tới vụ án trốn ngục làm cả Phượng Thành kinh sợ.
“Quật lao cũng thuộc phạm vi quản lý của đại nhân?” Họa Mi càng kinhngạc. Nàng thật sự không thể tưởng tượng lão nhân hòa ái trước mắt lạicó liên quan đến quật lao so với luyện ngục càng đáng sợ hơn.
“Đúng vậy, ta giám sát không chu toàn, mới có thể làm cho người tachạy thoát đi ra ngoài.” Hắn lại thở dài một hơi, theo thói quen sờ sờrâu bạc trắng.
“Cổ đại nhân tuổi cao đức trọng, mọi người dân miền Nam đều biết.Quật lao cửa cấm sâm nghiêm, phạm nhân lại đào thoát được có lẽ là dongẫu nhiên.” Hạ Hầu Dần nói, ngữ khí hòa hoãn khóe miệng vẫn mỉm cười.
Cổ Hân lại sờ sờ râu nhìn Hạ Hầu Dần gật mạnh đầu, đối với đáp án này rất vừa lòng. “Nhưng mà tên đào phạm đó là như thế nào chạy đi, lão phu thật ra trong lòng đều biết rõ.”
Hạ Hầu Dần khóe miệng càng cong.
“Bất luận việc gì chắc chắn đều tránh không khỏi hai mắt của Cổ đại nhân.”
“Ha ha ha ha.”
“Xin hỏi Cổ đại nhân, đào phạm còn ở trong Phượng Thành sao?”
“Không, đã muốn vượt qua Trầm Tinh giang, trốn về Bắc Quốc.” Miệngdưới hàm râu bạc trắng giật giật, Cổ Hân khơi mào hàng lông mi trắng,hỏi: “Hạ hầu lão đệ, trong lòng ngươi cũng nhớ này vụ án này sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Hầu Dần dĩ nhiên đáp: “Đối với thương nhân, nếu cóđào phạm lén lút trong Phượng Thành, tự nhiên hội ảnh hưởng công việcbuôn bán.”
“Ừ, nói có lý.”
“Cổ đại nhân vất vả. May mắn có ngài mà cư dân trong phượng Thành mới có thể an cư lạc nghiệp.”
“Nói đến thì, vụ án tử tù quả thực khiến ta lo lắng.” Cổ Hân nhíumày.”Kia đào phạm trước khi rời đi, kỳ thật còn bắt cướp bảo bối của một quan lớn làm con tin.”
Họa Mi ở một bên lắng nghe, ánh mắt kinh ngạc trợn lên, tay nhỏ bé che môi nhưng vẫn dấu không được âm thanh thở nhẹ lo lắng.
Bị đào phạm cưỡng chế bắt được, hơn nữa còn vượt qua Trầm Tinh Giangvào địa giới Bắc Quốc. Nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng, cô nương vô tội đó sẽ gặp phải những chuyện gì.
Cổ Hân thở dài.
“Ai, lão phu trong khoảng thời gian này cũng ngày đêm lo lắng tìnhcảnh hiện tại của tiểu cô nương kia.” Hắn lại lần nữa thở dài. ” Chỉ sợlà nàng đã làdữ nhiều lành ít.”
“Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thật sự không cứu được nàng trở về?” Họa Mi hỏi.
“Có lẽ còn có một hy vọng.”
“Hy vọng gì?”
“Vây cánh giúp phạm nhân thoát đi quật lao còn ở lại trong PhượngThành. Nếu có thể bắt vây cánh, hỏi ra manh mối còn có hy vọng cứu trởvề vị cô nương kia.” Nhìn thấy Họa Mi vẻ mặt lo lắng, hắn cười ha hatrấn an lại lần nữa vỗ vỗ tay nàng. “Ngươi đừng lo lắng, chuyện này lãophu sẽ quyết không chịu để yên. Nếu có phát hiện gì, ta cam đoan tuyệtđối làm cho ngươi biết.” Hắn tầm mắt lướt qua nàng, hướng tới Hạ Hầu Dần biểu tình hòa ái mỉm cười gật đầu.
“Đa tạ Cổ đại nhân.”
“Không phải đã nói trước rồi sao? Đừng lễ nghi nhiều như vậy.” Cổ Hân thế nhưng không đồng ý, nề hà nhìn nàng, sủng nịch cười, sau đó chậmrãi đứng dậy. “Tốt lắm, đến cũng đủ lâu, ta cần phải trở về.”
“Cổ đại nhân không thể ngồi thêm trong chốc lát?”
“Không được, quấy rầy một ly trà cũng là đủ rồi.” Cổ hân khép tay áophía sau lưng.”Đáng tiếc, công vụ quá nhiều, không thể ở lâu uống thêmvài chén trá.”
“Cổ đại nhân nếu là thích, Họa Mi hôm nay liền phái người đem Đại Hồng Bào đưa đến đại nhân quý phủ.”
“Tốt lắm, tốt lắm, vậy cung kính không bằng tuân mệnh .” Cổ Hân cườiha ha gật đầu, còn quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Dần.”Ngươi cũng thật làm cho người ta hâm mộ, cưới một người thê tử tốt ,tâm tư nhanh nhẹn hiếm có!”
“Tạ Cổ đại nhân quá khen.” Hạ Hầu Dần chắp tay, bên miệng ý cười không giảm, hai mắt thâm trầm, nhìn không ra trong mắt cảm xúc.
“Tốt lắm, Họa Mi, ngươi dừng bước được rồi, đừng tiễn nữa.” Cổ Hânvẫy vẫy tay, sau đó xoay người sang chỗ khác, cất bước thẳng đi ra đạisảnh. “Nhưng mà Hạ Hầu lão đệ a, sẽ phiền toái ngươi đưa ta lão nhân này thêm đoạn đường , ta có chút sự tình còn phải cẩn thận nói chuyện vớingươi trên đường đi.”
“Tuân lệnh.”
Hạ Hầu Dần dáng vẻ thong dong đi theo, cho dù đối mặt mệnh quantriều đình, thái độ của hắn cũng như khi đối mặt với thương nhân, khôngcó nửa điểm khác biệt, vẫn là như vậy ôn hòa có lễ, không kiêu ngạokhông siểm nịnh.
Bước ra khỏi đại sảnh, Cổ Hân lại dừng lại bước, quay đầu đối vớiHọa Mi cười. “Sau này, nếu có chút cơ hội, nhất định phải tìm một khoảng thời gian rãnh để uống trà ngon ngươi tự tay pha, uống cho tận tình tận hứng.”
“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Cổ đại nhân lại lần nữa quang lâm hàn xá.”
Cổ Hân cười ha ha đưa tay sờ sờ râu bạc trắng, không có trả lời, tiêu sái bước nhanh xuống dưới bậc thềm sảnh, chỉ còn lại có tiếng cười vang dội vẫn quanh quẩn ở trong đại sảnh ở bên tai nàng.
Hạ Hầu Dần thì đứng ở ngoài sảnh, không nói gì nhìn nàng liếc mắt một cái, rồi sau đó xoay người sang chỗ khác cùng rời đi với Cổ Hân.
Hai nam nhân một trước một sau đang đi ra đại sảnh, trước ánh mắt chăm chú của Họa Mi, ra khỏi Hạ Hầu phủ.
Hoàng hôn.
Chân trời tịch dương tỏa ra quầng sang vàng, dần dần phai màu, cuối cùng chỉ còn nhất đường viền màu da cam nhợt nhạt.
Sau đó, chấm nhỏ lóe lên, ánh trăng lưỡi liềm đã lộ diện ở phía chân trời.
Trời tối.
Cảnh ồn ào náo loạn trong ngoài Hạ Hầu phủ rốt cục tạm dừng, bọn tiểu nhị sau khi từ biệt đều tự về nhà. Quản sự giám sát nhóm nô bộc đem cửa chính đóng chặt, đèn đuốc giữ lại không tắt, mới cầm sổ thu chi hànghóa hôm nay đi vào trong nhà đầu, hai tay dâng đến trước mặt Họa Mi.
“Phu nhân, đây là sổ sách ghi chép của ngày hôm nay.”
“Quản sự vất vả.” Họa Mi tiếp nhận sách ghi chép, nhẹ giọng hỏi: “Hổgia đã trở lại chưa?” Sau khi đưa Cổ Hân rời đi, Hạ Hầu Dần đến giờ cònkhông có hồi phủ.
“Vẫn chưa. Ta đã dặn bảo kẻ dưới để cho người ở cửa đợi, chờ Hổ gia đã trở lại mới có thể đóng cửa.” Quản sự cung kính nói.
Một tên nha hoàn vừa lúc đó đi tới, nhẹ cúi người.
“Phu nhân, bữa tối chuẩn bị xong .”
“Đêm nay ăn món gì?”
“Bốn đĩa khai vị, bốn loại rau xào, món ăn chính là cua thu hấp, chảhoa quế rán, chim phỉ thúy hấp tam vị, thăn bò thái mỏng, cùng canh gàhầm hoài sơn.”
“Rượu đâu?”
” Rượu vàng.”
Rượu vàng xứng cua thu, thích hợp.
Họa Mi gật gật đầu lại phân phó nói: “Trước hết đem bình hâm nóng,đừng để Hổ gia uống rượu lạnh. Thời tiết càng lúc càng lạnh, Hổ gia bênngoài bôn ba, sợ là phải hứng gió lạnh cả ngày.”
“Dạ.” Nha hoàn lại lần nữa nghiêng người tiếp theo nhấc váy, thùngthùng đông chạy đi, vội vàng đi làm theo không dám có hơi chút chậm trễ.
“Quản sự.”
“Dạ.”
“Trời lạnh , ngài cũng sớm đi trở về đi, đứng cho phu nhân của ngài ở nhà đợi lâu.”
“Ta phải ở lại chờ Hổ gia. . .”
“Không cần , có ta chờ là được rồi, ngài đi về trước đi!”
Quản sự chần chờ trong chốc lát, rốt cục vẫn là không địch lại tháiđộ dịu dàng nhưng kiên định của nữ chủ nhân, chỉ có thể thỉnh an cáolui, sau đó mặc vào áo da thật dày, bất chấp từng trận gió lạnh bước vào bóng đêm về nhà.
Họa Mi ngồi ở trong đại sảnh, lật xem sổ sách ghi chép hôm nay, nhìn hàng hóa ra vào trong ngày.
Phía Nam thước lương phần lớn đã thu hoạch hết, được vận chuyển đếntừ mấy ngày nay, hôm nay thì không nhiều bằng mấy ngày trước, thương gia đã thỏa thuận mua ngũ cốc hoa màu thì có Cửu thành đã muốn giao hàng.Khấu trừ đi lượng lớn quân lương lúc trước giúp đỡ Tào Duẫn, lợi nhuậncủa quý này dù không bằng dĩ vãng, nhưng vẫn hết sức khả quan.
Nàng xem kỹ trong chốc lát, tầm mắt lưu lại trên sổ kế toán, tay nhỏbé bưng lên một bên bát trà. Mãi đến lúc nước trà chạm vào cánh môi,nàng mới phát hiện chén trà đã muốn lạnh .
Họa Mi ngẩng đầu, vừa muốn mở miệng gọi người lại phát hiện dưới bậcthềm của sảnh có một người đang đứng, đôi mắt đen không thấy rõ chỉ yênlặng xem xét nàng.
“Hổ gia.” Nàng kinh ngạc đứng dậy, bỏ sổ sách ghi chép xuống đi rađại sảnh.”Khi nào thì trở về ? Tại sao không lên tiếng?” Nàng đưa taynắm lấy bàn tay to của hắn, ngoài ý muốn phát hiện tay hắn có chút lạnhlẽo.
Hạ Hầu Dần không lên tiếng, chỉ cúi đầu, dùng tròng mắt sáng ngời tìm tòi không bình thường nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của thê tử.
Nghĩ đến hắn chịu cả ngày gió lạnh, nàng liền đau lòng không thôi,đôi tay trắng noãn nhỏ bé bao lấy bàn taymộc mạc, giơ lên bên miệng khekhẽ hà hơi, muốn cho hắn ít nhiều có thể ấm áp lên một chút.
“Bữa tối đã chuẩn bị tốt, uống trước bát canh nóng cho ấm áp thânmình. Mặt khác, rượu cũng ──” còn chưa nói xong, Hạ Hầu Dần đột nhiênkéo lấy tay nàng, lập tức lôi kéo nàng đi vào phía sau.
Dưới ánh trăng, những đóa hoa tỏa ra hương thơm. Hạ Hầu Dần lôi kéothê tử xuyên qua sân, hắn nhếch bạc môi không có mở miệng, không có dừng lại, trái lại càng đi càng nhanh.
“Hổ ca, đợi chút…” Nàng bị kéo đi, nhất thời còn có chút theo khôngkịp, suýt nữa ngay cả giày thêu hoa trên chân cũng bị rớt. “Hổ ca, chàng còn không có dùng bữa tối a!” Nàng tốn công vô ích nhắc nhở, hắn lạingoảnh mặt làm ngơ.
Nhiều năm nay bọn họ dắt tay trải qua vô số sự tình, nàng luôn làmbạn ở bên cạnh hắn, gặp qua đủ loại biểu tình của hắn, quen thuộc tínhtình hắn, phản ứng của hắn đối với bất luận sự việc gì, nhưng chưa baogiờ gặp bộ dáng khác thường như thế này của hắn.
Đi qua đình viện, xuyên qua cửa tròn, cách đó không xa chính là Mai Viên.
Hạ Hầu Dần không hề dừng lại, lôi kéo thê tử hầu như không theo kịp,dùng tốc độ nhanh nhất tiêu sái đi trực tiếp vào sân Mai Viên, tay cònlại đẩy mở cửa phòng.
Trong phòng không có một bóng người, ngay cả ánh nến còn chưa được thắp lên.
Nàng nuốt xuống thở dốc, tay nhỏ bé vỗ về ngực, thật vất vả mới lấylại hơi thở. “Chàng làm sao vậy?” Nàng ngẩng đầu lên ôn nhu hỏi, trênkhuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.
Hắn nhìn chăm chú vào nàng, vẫn là không nói, bạc môi thậm chí mímcàng chặt. Vẻ mặt của hắn giống như là đang dùng hết sức mạnh toàn thânđể cố nén nỗi đau đớn xé rách tâm phế nào đó.
“Hổ ca?” Nàng lo lắng lại gọi một tiếng, tay nhỏ bé mềm mại xoa ngực hắn, thân hình nhỏ nhắn kề sát.
Tiếng gọi như là khuấy động một điều gì đó.
Hắn đột nhiên có động tác.
Phịch một tiếng, Hạ Hầu Dần đem cửa đóng thật mạnh, tiếp đó một taybắt lấy Họa Mi khiêng lên vai trước vẻ mặt kinh ngạc của nàng. Hắn sảitừng bước rộng nhanh chóng đi thẳng đến bên cạnh bàn, mới đem cả cơ thểmềm mại không xương của nàng buông xuống.
Họa Mi nhất thời trở tay không kịp, chỉ có thể vội vàng đưa tay chống đỡ vào lớp vải phủ trên mặt bàn, mới không có tê liệt ngã xuống ở trênbàn. Nhưng mà nàng vừa mới ổn định thân mình, cơ thể nóng hổi của ngườiđàn ông liền áp sát lại, khí lực* rắn chắc thon dài đã lấn áp, đè ép lên trên nàng.
“A…” Nàng thở nhẹ một tiếng, cánh môi hồng nhuận cũng bị hắn phủ lên bao kín.
Nụ hôn mãnh liệt gần như cướp đoạt, tay hắn ôm chặt nàng, tựa như một con mãnh thú đang cắn nuốt con mồi, đói khát hôn nàng, đem lưỡi luồnvào trong miệng, nuốt lấy từng hơi thở hổn hển của nàng.
Thân hình nam tính rắn chắn chen vào giữa hai chân, khiến nàng khôngcách nào khép chân lại được. Tay hắn dùng một chút sức lực, dễ dàng xémở chiếc váy lụa, bàn tay to lớn hơi lạnh xâm nhập vào giữa hai chânnàng, chai sần thô ráp xẹt qua da thịt, đốt cháy một ngọn lửa nóng bỏnglàm cho nàng nhịn không được phải run rẩy.
Hắn xé kiện tiết khố mỏng manh, sờ soạng nơi chốn mềm mại nhất, dùng một ngón tay xoa tách cánh hoa của nàng ra …
Trong nháy mắt, hắn vén áo phóng ra nóng rực kiên đĩnh, dũng mãnh ưỡn eo, thật sâu tiến vào nàng.
Nàng bởi vì hắn đột ngột tiến vào mà cong người lại, trong nụ hôn của hắn khẽ nấc ra tiếng, toàn thân buộc chặt, gần như không có cách nàothừa nhận hắn thật lớn.
Bạc môi nóng hổi lướt xuống cổ nàng, tiếng rên rỉ cùng khẽ nấc củanàng, ở trong bong tối, hòa lẫn với tiếng gầm nhẹ buồn bực của hắn. Nàng nhắm chặt hai mắt, thân hình nhỏ xinh bất lực thừa nhận hắn càng lúccàng điên cuồng mạnh mẽ tiến vào, từ khô khốc dần dần thúc giục trở nênmềm mại trơn láng.
Hắn bức bách nàng, thúc giục nàng, hung hãn từ đầu đến cuối, khôngcho nàng cự tuyệt hoặc trốn tránh, tiến vào càng lúc càng sâu, càng lúccàng mạnh, thẳng cho đến khi nàng thét chói tai khi đạt đến điên phong,hắn cũng đồng thời cũng phóng thích trong cơ thể nàng.
Kiên đĩnh vẫn chưa mềm hóa vẫn ở trong chỗ sâu kín mềm mại, mượt củanàng thong thả mà trầm trọng cọ xát, làm cho nàng thở dốc không ngừng,run rẩy rên lên một tiếng.
Nàng xụi lơ ở trên bàn, run rẩy không ngừng, không còn nửa phần khílực, chỉ có thể cảm nhận giữa mông lung, cảm giác thấm ướt sau khi hắnrời khỏi cùng với hắn kéo chiếc váy phá nát của nàng cởi ra, bế nàngđứng lên.
Lay động.
Chấn động.
Trong chốc lát sau, nàng lại lần nữa nằm thẳng, chỉ là lúc này dán vào sau lưng là đệm chăn mềm mại
Hắn đã ôm nàng về tới trên giường.
Nàng toàn thân mềm mại vô lực, trong tai còn nghe được tiếng tim đậpdồn dập của chính mình. Mặc dù có thật nhiều thật nhiều vấn đề muốn hỏihắn, nhưng mà bởi vì vừa trải qua hoan ái quá mức kịch liệt, mệt đếnnổi chỉ có thể thở dốc, một chữ cũng không thốt ra được.
Trong bóng tối truyền đến âm thanh vật liệu may mặc cọ xát, nàng cảmgiác được khuy áo của chính mình, từng cái từng cái bị mở, dần dần lộ ra da thịt trắng noãn.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất trút bỏ quần áo trên người của cả hai,ngón tay mạnh mẽ mà hữu lực, thậm chí xé hỏng vải dệt mỏng manh, sau đódùng mỗi tấc da thịt cảm nhận cơ thể mềm mại của nàng.
Bàn tay to nóng bỏng nắm lấy hai luồng rất tròn trước ngực, hắn cúiđầu nhấm nháp của nàng đỏ tươi cho đến lúc chúng nó như nụ hoa nở rộ.
Nàng ở dưới thân hắn giãy dụa, khẽ rên, nghĩ mình không thể chịu đựng được nhiều hơn, hắn lại lấy hành động chứng minh là nàng sai .
Bàn tay to mộc mạc nâng lên chân trái, làm cho hai chân của nàng bấtlực mở ra. Hai mắt hòa nhập trong bóng đêm của hắn nhìn chăm chú vào chỗ mềm mại, bóng mượt giữa hai chân nàng, rồi vươn tay khi nhẹ khi mạnhvân vê, xoa nắn hoa đế.
Nàng run rẩy muốn tránh, nhưng hắn lại càng dùng sức đem nàng chặt chẽ đặt ở chỗ cũ.
“Đừng…Hổ ca, không cần… Không cần…A…” Nàng bất lực rên rỉ, đầu óctrống rỗng, ngay cả khẩn cầu đơn giản nhất thốt lên giống như thở dốc.
Lần này hắn vô cùng kiên nhẫn, cọ sát cánh hoa non mềm của nàng chođến khi nàng hô hấp dồn dập, trở nên mềm mại, ngọt ngào mà ướt át, bởivì dục vọng mà run rẩy mới bắt lấy cổ tay nàng, sau đó động thân tiếnvào nơi ẩm ướt nóng hổi của nàng.
Mạnh mẽ mà hữu lực tiến vào vẫn làm cho nàng run rẩy không ngừng, mỗi một lần ra vào, đều so với lần trước càng sâu, càng mạnh, càng cứngrắn. Nàng khóc nức nở, yêu kiều rên rỉ, ở dưới thân hắn vặn xoắn eo nhỏ, giống nhau bị quăng vào trong đống lửa, toàn thân nóng đến tan chảy.
Nhiệt độ này, theo hắn tiến vào, lần nữa lại lần nữa tích lũy, mãicho đến lúc nàng banh thẳng thân thể mềm mại, rùng mình tới cao trào.Hắn lại không chút lưu tình ở trong cơ thể mẫn cảm của nàng càng dùngsức vọt vào cho đến tận lúc nàng khóc thét lên cao phong lần nữa, mớigầm nhẹ phóng ra chính mình.
Sau đó, hắn ghì chặt lấy nàng, thân thể hai người vẫn kết nối chặt chẽ.
Nàng thở gấp khóc nức nở, mở miệng khẽ gọi.
“Hổ ca…”
“Hư.”
Hắn cố ý không cho nàng nói chuyện, lại lần nữa hôn lên nàng, khẽ gặm cắn đôi môi mềm mại bóng mượt của nàng, bản tay chất phát lần đầu tiêntinh tế vuốt ve da thịt như ngọc, lướt qua mỗi một tấc da thịt, mỗi mộtđường cong, giống như trong lòng đang ôm ấp là bảo vật trân quý nhất.
Nàng dừng không được tiếng khẽ nấc, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn,thân mình nhỏ xinh rúc vào ngực hắn, nghe hắn tim đập, cảm giác hắn dịudàng chạm vào, thân mật thăm dò, thẳng cho đến lúc nam tính chôn sâutrong cơ thể nàng lại lần nữa trở nên vừa cứng vừa nóng.
Hắn lại bắt đầu yêu nàng.
Chỉ là lần này không hề giống lần trước mãnh liệt và khẩn cấp, hắnnhìn chăm chú vào biểu tình của nàng, lắng nghe thanh âm của nàng, chậmrãi, thong dong, chuyên chú ân ái cùng nàng, đem giai điệu ngọt ngàonày, kéo dài lại kéo dài, kéo dài lại kéo dài cho khi mặt trăng ngoàicửa sổ ngã về hướng Tây, bóng đêm dần dần dày đặc…
Ngày hôm sau, Họa Mi mãi đến tận trưa mới từ trong mộng tỉnh lại.
Đây là nàng từ khi gả tiến Hạ Hầu gia, trở thành Hạ Hầu Dần thê tử nhiều năm qua như vậy, lần đầu tiên ngủ dậy muộn đến như vậy!
Nàng vội vàng đứng dậy, phát hiện bên cạnh không có một bóng người.Hắn không biết tỉnh dậy lúc nào, cũng không biết là lúc nào rời đi, chăn gối đã lạnh, nhiệt độ cơ thể hắn lưu lại sớm mất đi.
Nhìn thấy quần áo vung vãi, nàng trong đầu lập tức hiện lên từngchút, từng chút một của tối hôm qua, má lúm đồng tiền phấn nộn liền xấuhổ đến đỏ bừng.
Những năm thành thân gần đây, những lúc ở trên giường hắn đối nàngkhi thì bá đạo cuồng dã, khi thì ôn nhu đa tình, nhưng chưa từng giốngtối hôm qua điên cuồng như vậy.
Nàng có lúc hoài nghi hắn là bên ngoài uống nhiều. Lại nhớ đến hắntửu lượng rất tốt, ngàn chén không say, mà đêm qua khi hai người kết hợp vô cùng thân thiết, nàng cũng không nghe thấy được nửa điểm rượu vị.
Nàng chỉ có thể mơ hồ đoán, hắn phản ứng không tầm thường như vậy khẳng định là đã xảy ra chuyện gì.
Tối hôm qua, nàng không có cơ hội mở miệng, nhưng là lúc này, sắc trời đã lượng, nàng có thể đi tìm hắn giáp mặt để hỏi rõ ràng.
Họa Mi chống thân mình đau nhức đứng dậy rửa mặt, chải đầu một phen rồi mới thay đổi xiêm y bước ra cửa.
Nàng đi khắp cả tòa nhà, hỏi qua mọi người nhưng không ai biết Hạ Hầu Dần ở đâu. Nàng nhíu đôi mày lá liễu, đi vào lương hành đông đúc nhưngvẫn tìm không thấy thân ảnh quen thuộc kia.
“Quản sự.” Nàng quay đầu hỏi vị quản sự đang vội vàng kiểm nhận đậu đỏ.”Hổ gia đi ra ngoài rồi à?”
Quản sự vội vàng ngừng việc, đi đến trước mặt nàng bẩm cáo.
“Đúng vậy.” Hắn cúi đầu tỉ mỉ nói: “Hổ gia sáng sớm hôm nay, liềncùng Nhị phu nhân cùng nhau xuất môn. Hổ gia dặn dò, lần này là muốn điLô Thành bàn bạc công việc, nếu nhanh thì là ba ngày, chậm thì năm ngàymới có thể trở về.”
Họa Mi có chút sửng sốt.
Chuyện này, nàng hoàn toàn không biết.
Hạ Hầu Dần chưa bao giờ cùng nàng đề cập qua chuyện hắn sẽ đi xa nhà, mấy ngày không về. Hắn càng chưa bao giờ cùng nàng đề cập sẽ mang theoĐổng Khiết cùng qua nhiều đêm ở bên ngoài.
“Hổ gia còn dặn dò chuyện gì không?” Nàng lại hỏi.
Quản sự vẫn cúi đầu.
“Ngoài chuyện đó ra không còn gì .”
Điều này nghĩa là hắn không lưu lại dù chỉ một vài chữ cho nàng.
Cho dù là đi xa nhà, nữa chữ cũng không nhắc đến; hoặc là mang theoĐổng Khiết rời nhà mấy ngày; cũng như không có lưu lại lời nhắn chonàng. Việc này trong dĩ vãng chưa từng phát sinh.
Vấn đề nàng muốn hỏi còn chưa kịp mở miệng, hắn lại để lại cho nàng càng nhiều nghi vấn.
Một trận gió lạnh thổi tới, Họa Mi đang đứng trước lương hành bỗng dưng cảm thấy thật lạnh, lạnh quá.
So với hôm qua, hôm nay dường như lại lạnh hơn .
Lúc nay, những cây mai trong vườn mai cũng rơi mất chiếc lá cuối cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]