Cố Doãn phản kháng hắn nhéo niết gương mặt, Tống Lạc Xuyên càng tận hứng xoa niết thiếu niên, hắn không mấy lo lắng Văn Triết, bởi trên xe, có một tấm ngăn cách chắn ngang giữa tài xế và ghế sau xe.
Trên đường về nhà chính còn một đoạn, chiếc xe chậm rãi mà vững chắc chạy trên đường tuyết trơn trượt, Tống Lạc Xuyên bởi một ngày quá mệt, nên không dán mắt vào điện thoại hay máy tính bảng để xem tin tức thị trường.
Nhàm chán vuốt nhẹ đầu tóc hệ thống, tựa như đang đối xử với một con mèo lười biếng, thân thể béo tròn đè nặng trên đùi, Tống Lạc Xuyên vừa không sợ là quái vật hóa thành, vừa không ghét bỏ sự tiếp xúc cơ thể, Cố Doãn là thuốc, một vị thuốc đặc trị cho kẻ có bệnh là hắn.
Cố Doãn thật tốt, Cố Doãn thật đẹp, Cố Doãn chỉ của mỗi riêng hắn.
Tống Lạc Xuyên sờ soạng nhéo niết mãi thiếu niên, từ vẫy vùng không muốn, Cố Doãn đành thôi, mặc xác hắn hành động, mà chẳng để Tống Lạc Xuyên một giây phút yên ổn, chiếc xe chợt dẫn phanh một cách đột ngột, một khung cảnh quen thuộc cỡ nào, Cố Doãn không bị ghì bởi dây an toàn, một đường thẳng suýt nữa lăn khỏi ghế.
Tống Lạc Xuyên nhanh tay lẹ mắt túm được cơ thể Cố Doãn, mà bởi quán tính, hắn cũng phải nhào về phía trước, đủ để biết được chiếc xe đã phải dừng đột ngột cỡ nào.
“ Bí thư Văn!! ” Tống Lạc Xuyên gầm khẽ, tiếng nói mười phần khí thế, hệt như âm thanh của rồng ngâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-man-that-se-no-tren-cung-trang-sao-/3731443/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.