Trong phòng an tĩnh thật lâu, một lát sau mơ hồ nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc dưới lầu vang lên keng keng, Hòa Lý Thanh hít sâu, nói, “Anh cũng biết, em không biết ăn nói, nhưng hẳn là đã biểu đạt ý quá rõ ràng.” Nói xong, liền chờ Lâm Đồng Chương trả lời, trong lòng nghĩ, kết quả này có phải là điều mình muốn muốn, tách ra từ nay về sau mình có thể nhẹ nhõm vui vẻ hơn trước một chút. Lâm Đồng Chương tựa lưng vào tường, nhìn đèn trên trần nhà, đợi lâu như vậy lại là kết quả này, anh mệt mỏi nói, “Em nào có không biết ăn nói, hiện tại câu này của em khiến người ta đau đến tận xương tủy rồi.”
“Các con, các con làm sao bây giờ?” Anh cúi đầu xuống, nhìn Hòa Lý Thanh cũng mỏi mệt tiều tụy, hỏi, “Em nhẫn tâm với Lâm Hòa, Lâm Khương như vậy ư? Mười mấy năm trước em tùy hứng bỏ mặc bọn chúng, may mà trong lòng chúng vẫn nhớ em, tuy nhiên lần này trở về, mới đầu còn có thể nén giận em, nhưng gần một năm qua, em còn không nhìn ra địa vị của mình ở trong lòng bọn chúng ư?”
“Hai con trai vừa nói chuyện, theo bản năng gọi mẹ, cũng không biết có phải là bản năng của tất cả trẻ con trên đời này hay không, nhưng từ năm tuổi đã biết rõ, trong gia đình bình thường không chỉ có mỗi ba ba, bọn chúng thấy cũng chưa từng hỏi, có một lần ở trường học phải nói về mẹ, hai con trai đứng ở trước lớp học không há miệng, thầy giáo bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-thanh/3148036/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.