Từ sau lần đối thoại trước, Lâm Đồng Chương vẫn chưa tiếp điện thoại của cha anh, Lâm Hưng An gọi điện thoại tới chỗ anh hai anh, Lâm Tự Chương mới bị buộc khuyên bảo em trai này. Anh ta ở bên kia hút thuốc, trêu chọc Lâm Đồng Chương, “Đồng Tử, tên này của em, trùng với giận dữ vì hồng nhan? Hay là người phương nam nói, hữu tình uống nước cũng no bụng.”
Lâm Đồng Chương thở dài, không có trả lời. Lâm Tự Chương vui cười tức giận mắng, tự diễn trong chốc lát, mới nói đến chuyện chính, “Em nhẫn tâm hạ quyết định, đáng thương cho người làm anh như anh đây, tuổi đã cao còn phải chùi đít cho em.”
Anh ta nói ra khói, ngón tay cái day mi tâm, nói: “Ông già làm hơi quá, tuy nói nhiều năm rồi chúng ta không giúp ông, nhưng không có ngăn cản ông thì coi như đồng lõa, tuổi của cha đã cao, chúng ta không thể mặc kệ ông ấy ngã xuống?”
Lâm Đồng Chương đẩy cửa sổ trước mặt ra, còn chưa vào xuân, phòng hệ thống sưởi còn mở, gió lạnh từ bên ngoài tiến vào, anh nghiêm mặt nói, “Em từng ngăn cản ông ấy, hơn mười năm trước em từng nói với ông ấy, bảo ông ấy buông tha những thứ kia đi.” Nói ra chuyện này, anh cười lạnh, “Em và Vãn Niếp mới kết hôn không lâu, lời em nói ông ấy nghe không lọt, ngược lại con bắt em ly hôn, theo đuổi con gái Bộ trưởng Phạm lúc ấy. Lúc Bộ trưởng Phạm thành Uỷ viên Phạm, anh không phát hiện nét mặt cha đau đớn thế nào đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-thanh/3148029/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.