Hắn muốn cùng nàng bắt đầu lại từ đầu.
Cầm tay nàng, cùng nàng đi đến bạc đầu.
Đôi mắt Tạ Bích đỏ ngầu, hắn cạn sạch ly rượu trong tay.
Họ vốn đã có hôn ước, vốn là phu thê, chỉ là khi ấy mọi thứ đến quá dễ dàng, khiến hắn của lúc đó chẳng hề biết trân trọng.
Nay trải qua ly hợp rồi trùng phùng, hắn đã hiểu rõ, hắn khao khát và nhớ nhung nàng biết nhường nào.
Hắn muốn nàng trở thành thê tử của hắn.
Huống hồ, nàng vốn dĩ nên là thê tử của hắn mà.
Mối nhân duyên thời niên thiếu, cuộc gặp lại sau nhiều năm cách biệt, rồi đến hôn lễ thuận lợi thành đôi…
Tạ Bích nghĩ, duyên phận giữa hắn và Giang Vãn Nguyệt rất sâu đậm.
Trăm năm chung thuyền, ngàn năm tu thành chung gối.
Hắn không tin.
Hắn không tin câu chuyện của họ lại kết thúc một cách vội vã như vậy.
Dẫu sao, ngay cả ông trời cũng không muốn họ lại chia xa, sau khi nàng rời đi, vận mệnh vẫn từng bước dẫn hắn đến bên cạnh nàng…
Hôn lễ đã xong, ánh đèn dần tối lại, Diệp gia sắp xếp phòng ngủ cho mấy vị nữ khách quý, còn các nam khách đều được xếp vào một khách đ**m gần Diệp gia.
Tạ Bích và Giang Lai ở cùng nhau, xem như là khách bên phía nam.
Lúc mấy người cùng nhau đi ra khỏi Diệp gia, vừa hay lướt qua mấy vị khách nữ.
Đêm xuân trăng sáng vằng vặc, gió đêm thổi nhẹ, hương hoa thược dược trên trâm tóc của Giang Vãn Nguyệt vương vấn trong không khí.
Bước chân Tạ Bích khựng lại.
Hắn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/5197296/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.