Kim Lăng Thiên thấy Khang Huệ chăm sóc đến Đường Luân từng ly từng tí, một mối căm hờn ghen tức lại tràn ngập cõi lòng...Hắn ân hận lắm, ân hận vì ban nãy đã ra tay cản trở gã thư sinh áo đen kia, cứu Đường Luân thoát chết.Chàng bực tức gắt gỏng :- Huệ muội, mấy viên Hoạt Huyết đơn đó của sư phụ dùng để uống khi tuyệt thực, sao Huệ muội đem ra cho thằng khốn nạn đó?Khang Huệ quắc mắt nhìn Kim Lăng Thiên :- Chẳng can hệ đến mi, ta thích cho ai thì cho!Dứt lời, nàng thò bàn tay ra vuốt lấy mái tóc rối bời của Đường Luân, làm cho hơi giận của Kim Lăng Thiên càng bốc lên đến cực điểm.Bỗng Ngọc Đảnh chân nhân bước tới, nắm lấy vai Khang Huệ và thằng Tiểu Ngũ kéo lui trở lại.Nàng giật mình, định sừng sộ, bỗng thấy thái độ của Ngọc Đảnh chân nhân thật là trịnh trọng. Ông ta nói :- Huệ nhi, người này mang tên là Độc thư sinh, trên mình hắn nghe có bôi thuốc độc, mi phải cẩn thận cho lắm.Khang Huệ cãi lại :- Mi đừng nhát ta.Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn quanh, bỗng bắt gặp thể xác của Quyên Quyên, máu me be bét, cặp mắt đỏ ngầu, nằm trên mui thuyền.Nàng đang thất sắc vì cảnh tượng kinh hoàng đó thì gã thư sinh áo đen bỗng nổi lên một chuỗi cười đầy bí mật, làm cho mọi người thảy đều nhìn về phía hắn.Thư sinh áo đen trỏ Đường Luân, nhướng mày hỏi :- Mi có phải là Độc thư sinh?Khang Huệ cướp lời :- Sao không phải?Thư sinh áo đen sa sầm nét mặt, lạnh nhạt trả lời :- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-long-than-kiem/1852608/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.