Khi mọi người trên bãi biển đi tản mát khắp mọi nơi rồi, Đường Luân và Bích Cơ mới đưa mắt nhìn nhau. Chàng thở hắt một hơi nhẹ nhõm, thình lình...Bích Cơ như một cánh bướm bay vù tới, nhảy vọt vào lòng của Đường Luân, nước mắt ràn rụa, nàng thủ thỉ :- Đường... ta đã làm cho mi suýt nữa phải...Đường Luân trả lời :- Chẳng có điều chi can hệ.Thực ra vào lúc đó, nếu Đường Luân lãnh đòn trí mạng đi nữa thì ngửi phải mùi hương ngào ngạt trong mái tóc của Bích Cơ tỏa ra, cũng đủ làm cho chàng quên hẳn sự đau đớn.Bích Cơ ngẩng đầu nhìn Đường Luân nói :- Lưỡi Thủy Vân kiếm ta không trả cho mi nữa.- Tại sao?Bích Cơ hằn học, nửa đùa, nửa thật :- Để sau này, nếu một ngày kia mi hống hiếp ta thì ta sẽ dùng nó mà đâm mi suốt từ trước đến sau lưng.Đường Luân thở dài :- Cũng được!Đôi mắt của Bích Cơ tỏa đầy một thứ hào quang của hạnh phúc, Đường Luân khen nàng :- Mỗi lần tôi gặp cô nương thảy đều ăn vận bằng một bộ quần áo khác nhau, thật là thiên biến vạn hóa, nghìn tía muôn hồng.Bích Cơ đắc chí, rời khỏi lòng của Đường Luân làm một động tác trong vũ điệu, đoạn cười tinh nghịch nói :- Có chi là lạ! Ta có tất cả một nghìn bộ quần áo khác nhau, nếu mặc cho đủ thì mi xem mới thỏa.Đường Luân vói tay nắm lấy cương ngựa, cùng với Bích Cơ sánh vai nhau đi lần về phía trước. Lúc bấy giờ bóng nguyệt đã tà tà về phía cuối chân trời...Bích Cơ bỗng giựt mình đánh thót,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-long-than-kiem/108320/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.