Đường Luân muốn trổ một đòn Thất Tinh bộ để bắn lùi... nào ngờ một luồng sức mạnh lạnh lùng bọc lấy toàn thân, làm cho chàng tứ chi rũ rượi...Chàng cảm thấy mình không thể làm cho người ngọc thất vọng, dù phải hy sinh tính mạng cũng cam...Thế là Đường Luân nhắm nghiền cặp mắt, ưỡn ngực ra để chờ đợi. Trong trí chàng tưởng tượng rằng trong chớp mắt, máu đào sẽ bắn vọt ra và chàng sẽ từ giả cõi trần này để về bên kia thế giới...Nào ngờ, chờ lâu lắm mà vẫn không nghe động tĩnh. Một tiếng “cảng” vang lên, rõ ràng là tiếng Thủy Vân đoản kiếm rơi xuống đất.Đường Luân giật mình, mở bừng cặp mắt, nhìn Bích Cơ bằng một thái độ kinh hoàng.Bích Cơ bấy giờ đang ôm mặt khóc nức nở. Đường Luân cúi xuống nhặt lấy thanh Thủy Vân đoản kiếm, tâm thần ngơ ngác bàng hoàng.Bích Cơ rên rỉ :- Ta không thể giết mi, mi hãy giết ta!Đường Luân lấy làm lạ :- Tại sao?Bích Cơ lau giòng nước mắt, hơi thở dồn dập :- Tại sao? Điều này là do Thiên La giáo làm khó cha ta, bắt ta phải giết sạch được bọn mi thì mạng của cha ta mới được yên.- Ai bảo thế?- Cha ta bảo thế!Đường Luân kinh ngạc, trả lời :- Nếu quả thật như vậy thì tôi có thể ra tay.Bích Cơ cười cay đắng :- Mi nói thật?- Hẳn là nói thật bởi vì tôi không phải là người của Thiên Độc môn.- Vậy thì mi là người của môn phái nào?Đường Luân không ngờ Bích Cơ lại hỏi một câu làm chàng ấm ứ :- Ờ... Ờ... cô nương hãy đoán xem.Trên đôi mắt bồ câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-long-than-kiem/108319/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.