Bệnh viện Đế Đô, khu nội trú cao cấp.
Một ngày u ám của hắn lại bắt đầu tại phòng bệnh xa hoa này.
Phan Huy Nguyên, chín mươi tám tuổi… Thật kì lạ là ở cái tuổi này nhưng đầu óc hắn vẫn vô cùng minh mẫn, thân thể dù đã bị tàn phá nặng nề bởi rượu bia và thuốc lá vậy mà vẫn còn có thể vịn tường để đi lại.
Hắn không chỉ một lần có suy nghĩ…
Phải chăng đây chính là sự trừng phạt ông trời đã giáng xuống hắn?
Không thể quên.
Không thể chết.
Không thể ngừng đau khổ được.
Hắn lần theo mép tường, run rẩy đi tới bên cửa sổ. Kéo ra tấm rèm đã che mất ánh sáng mặt trời, hắn theo thói quen ngồi xuống chiếc ghế bên cửa.
Bầu trời u ám với những đám mây đen nặng trịch. Khuôn viên bệnh viện rộng rãi nhưng giờ lại vắng vẻ như chốn không người.
Chẳng có gì để hắn xem cả.
Và cũng chẳng có gì để hắn lưu luyến cả.
Hôm nay cơ thể hắn lại càng yếu đi, hắn vui vẻ nghĩ, sắp rồi ư?
Sắp được tới gặp cô ấy - Sắp rồi ư?
Run rẩy móc ra tấm ảnh vẫn luôn nằm trong túi áo, đôi mắt đã mờ đục đi vì tuổi tác của hắn dù chẳng còn nhìn rõ nhưng vẫn không thể nào rời ra khỏi nó.
Đó là bóng lưng của một cô gái.
Nàng mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi và lộng lẫy, vạt váy trải thật dài, thật lấp lánh.
Nàng soi gương. Tấm gương phản chiếu khuôn mặt cùng với nụ cười ngọt ngào của nàng.
Thật xinh đẹp.
Thật rực rỡ.
Tựa như vầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-linh-tap/1793320/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.