Âm Giới mênh mông, chúng quỷ tụ họp. Ma Thần Tộc thống ngự Âm Giới, thu nhận quỷ hồn, chưởng quản luân hồi, thụ vạn quỷ triều bái mà thành Đạo. Âm Giới không phân đêm ngày, không có mặt trời, chỉ có một vầng âm nguyệt chiếu soi đại địa. Âm Giới phân đôi cực: Chí Tà - Chí Tịnh. Chí Tà âm khí cực thịnh, nơi nơi quỷ hải huyết trì, bỉ ngạn rợp trời, xa xa liền thấy Âm Phủ có Vong Xuyên, Nại Hà, cùng Mười tám tầng địa ngục lượn lờ huyết vụ, quẩn quanh tiếng ai thán khóc than. Chí Tà là nơi phán xét quỷ hồn, hành hình, đền tội, lục đạo luân hồi đều đặt tại nơi đây. Chí Tịnh lại là một mảnh cực lạc cực thuần Phật địa. Phật nơi đây không phải là vẻ mặt thoát tục từ bi mà lại tướng sinh hung hãn lệnh nhân tâm sợ. Năm đó huyết chiến Thiên Giới, Phật Môn cũng chia thành hai phe, sau cùng Ma - Thần phân ngăn, một bộ phận Phật Môn cũng theo Ma Thần Tộc nhân rời tới phương thế giới này, đặt tại Cực Tây. Phật Môn Âm Giới hung tướng là thật nhưng duy tồn ý chí Phật Môn cũng là thật. Dung nhan hung ác, bản tính lại từ bi hỉ xả, một lòng phổ độ chúng sinh. Phật Địa một mảnh tường hoà, phật quang phổ chiếu, chúng Phật tử ngày ngày quỳ gối dưới đài sen, nghe Phật niệm kinh siêu độ vong hồn oán niệm sâu đậm. Giới, có Âm có Dương, Chí Tà Chí Tịnh, cực hung cực thuần mới có thể duy trì cân bằng, vạn tuế bất diệt. Đáng tiếc vạn năm trước Thiên Thần Tộc tìm được khe hở không gian, đặt chân tới Âm Giới, vô tình phá hỏng cân bằng này. Năm đó lại là một hồi kịch chiến buông xuống, Ma - Thần hai tộc tổn thất thảm trọng, cuối cùng vẫn lui binh, từ đó tới nay nước sông không phạm nước giếng. Trong trận chiến ấy, hai vị tinh quân vốn chưởng quản Sổ Sinh Tử thụ trọng thương, thần hồn tan vỡ. Ma Đế cùng các trưởng lão buộc phải đưa thần hồn hai vị nhập Cửu U Ma Thần Điện, nhường Ma Thần Công Chúa phục trị. Một trị đã trị hơn trăm năm, Sổ Sinh Tử cũng vì thế mà không người cai quản. Âm Phủ, Chính Tây Phán Điện sương khói lượn lờ. Đại điện rộng cả trăm thước vuông, trống trải u ám, chỉ có một vạc than hồng khổng lồ rừng rực lửa. Ánh lửa kinh người, giống như có thể đốt cháy cả tâm thần. Ấy là Nghiệp Hoả, một trong những cụ hình đáng sợ nhất Mười tám tầng địa ngục. Sàn điện dựng từ hắc thạch trơn bóng lạnh lẽo, bảy bảy bốn chín trụ Sí Hoả Lưu Ly* chống đỡ trần cao, toả ra bàng bạc ánh vàng cam như ảo như mộng. Vách tường Hắc Nghiệp Tinh Thạch* trạm trổ dày đặc yêu ma quỷ quái, vô cùng sống động, lệnh nhân tâm sợ. Đầu trâu mặt ngựa, quỷ sai mặt xanh nanh vàng đông đúc xếp thành hàng đứng sát tường phục mệnh. Ngồi trên ngai cao, bảy vị Phán Quan từng người hung thần ác sát, mắt như chuông đồng, miệng tựa hà bá trừng trừng nhìn xuống. Một vị Phán Quan quát lên như sấm. - Hai các ngươi là quỷ sai lại lợi dụng âm quỷ chi lực, mạnh mẽ xông nhập thần hồn nhân loại, tổn thương người sống nguyên căn, công báo tư thù gây rối loạn trật tự âm dương, nhưng còn lời nào để nói? × — QUẢNG CÁO —
Chính quỳ giữa đại sảnh là một đôi nam nữ quỷ hồn. Chỉ thấy đôi quỷ hồn này đã không còn giữa được vẻ ngoài giống như nhân loại nữa mà đều làn da tái xanh, móng tay biến đen, răng nanh hung ác không khống chế được lộ cả ra ngoài. Đây chính là dấu hiệu oán niệm đâm sâu, đã sắp biến thành lệ quỷ. - Chúng tiểu nhân... Không lời gì để nói. Nam quỷ hồn than nhẹ, đầu hơi cúi, dường như cam chịu. Phán Quan lại nói. - Các ngươi công đức phụ thân một bước thẳng vào quỷ đạo, tu vi Tụ Linh Cảnh lục trọng* lại cố tình xúc phạm pháp tắc, tội không thể thứ! Nay bổn thần phán các ngươi bốn mươi chín ngày thiêu trong Nghiệp Hoả, phế bỏ tu vi trọng tổ luân hồi! Lời vừa dứt, quỷ quái xung quanh đã không kìm được lên tiếng xuýt xoa đầy quái dị. Đối với bọn chúng, lục trọng Tụ Linh Cảnh tu vi đã là rất cao, trong quá trình thụ Nghiệp Hoả thiêu đốt, âm khí tràn ra đủ để khiến chúng thèm nhỏ dãi. Chúng nhìn hai người quỳ dưới sàn, đôi mắt đã mạo lục quang giống như nhìn hai chỉ dê béo, hận không thể ngay lập tức ném họ vào vạc Nghiệp Hoả. Nữ quỷ nhìn sang nam quỷ, ánh mắt đỏ đặc thoáng qua vẻ đau lòng. Nam quỷ lại không sao cả mà cười cười. Bọn họ chỉ là nhìn không nổi con gái chịu bất công, xâm nhập thần hồn kẻ phụ bạc kia cho hắn chứng kiến tất cả những gì đáng lẽ phải xảy ra mà thôi. Nhưng người và quỷ âm dương khác biệt, bọn họ lấy âm khí tới xâm nhập, hắn tất thụ trọng thương, nguyên khí suy giảm mạnh, chẳng mấy chốc cũng sẽ sinh bệnh mà chết. Bọn họ không hối hận, nhưng vi phạm pháp tắc, trừng phạt là không tránh khỏi. Cho dù hình phạt này, so với nguyên bản vốn nặng hơn rất nhiều. Ngay lúc mà quỷ sai phấn khích nắm sợi xích chuẩn bị quẳng đôi quỷ hồn này vào vạc Nghiệp Hoả thì... - Ai... Đây là có chuyện gì mà thanh thế lớn như vậy? Một giọng nói nhu mị không tả xiết từ ngoài cửa điện vọng vào, theo sau, bóng thướt tha cũng lướt qua đại môn, cuốn theo tận trời âm khí tiến vào trong điện. Chỉ thấy người tới trang dung tinh xảo, tuyệt sắc mĩ nhan như ngọc như nguyệt, bên hông dắt theo hồ lô ngọc, chân trần đeo chuông bạc tùy ý tiêu sái mà đi tới. Các Phán Quan không khỏi nheo mắt. Bọn họ đều nhận ra, đây là một thế hệ Thủ Hộ Giả Cửu U Ma Thần Điện, tu vi nhị trọng thiên* Nhập Thần Cảnh. Bảy ngày trước nàng cùng một vị Nhập Thần Cảnh lục trọng thiên* khác phục mệnh Ma Thần Tộc phái về đây cai quản Sổ Sinh Tử. Sổ Sinh Tử là thần vật do mệnh số nhân gian vạn vạn năm đản sinh, trong đó chứa hết nhân quả chúng sinh cùng một ti Thiên Đạo chí lý. Chưa có thần nhưng đã có linh*. × — QUẢNG CÁO —
Nắm Sổ Sinh Tử trong tay liền có thể cai quản luân hồi, mượn âm dương chi lực vô số phương thế giới vì bản tôn chi lực, bất tử bất diệt, tiệm sát tứ phương. Thần vật bực này không phải ai cũng có thể chế ngự, chính vì vậy mà từ lúc hai vị tinh quân chưởng quản Sổ Sinh Tử ban đầu trọng thương trong trận chiến với Thiên Thần Tộc, chưa ai thay thế nổi. Kẻ chưởng quản Sổ Sinh Tử xưng vì thần quân, chức vị so với Phán Quan còn cao hơn, chỉ dưới Diêm Vương. Âm Phủ thực chất không phân quan chức rõ ràng mà chỉ luận thực lực. Nhập Thần cảnh trở xuống, từ Luyện Khí Cảnh tới Dưỡng Khí Cảnh xưng vì Quỷ Sai, nhận Âm Phủ sai phái canh giữ khắp các phương thế giới, dẫn độ vong linh nhập Sinh Tử Môn. Hoá Hư Cảnh xưng vì Linh, tại Âm Phủ nhậm chức hoặc phiêu bạt khắp muôn phương, lấy âm khí hoặc tín ngưỡng chi lực đúc thành thần cách. Nhập Thần Cảnh trở lên đều đã có được thần vị, hoặc lưu lại làm Phán Quan, thụ tín ngưỡng chi lực tu luyện hay trở về Phong Đô, tự tìm kiếm tài nguyên cho bản thân. Quỷ tu tới Nhập Thần Cảnh không nhiều lắm, hầu hết đều tình nguyện ở lại Âm Phủ. Các Phán Quan đáy mắt thoáng qua vẻ khinh mạn. Nàng tên Thủy Thiên Nguyệt, nếu so tu vi thì chính là kém nhất trong số các Phán Quan. Âm Phủ quan hệ phức tạp. Các Phán Quan đã cắm rễ ở đây cả vạn năm đột nhiên lại xuất hiện một thần quân tu vi chẳng có gì nổi bật chặn ngang trên đầu, bảo sao họ phục cho được? Huống gì hai người kia, một chút thái độ làm việc nghiêm túc cũng không có Một người thì vừa tới đã quăng mũ áo bế quan, chưa ai từng chân diện nhân mục*. Một người thì nhập phủ đã bảy ngày nhưng chẳng hỏi một câu sự vụ, bộ dáng lại vô hại, tiếu ý doanh doanh, chỉ tùy ý khắp nơi bôn phóng. Hồ lô ngọc không rời tay, hương rượu luôn quanh quẩn, gặp nàng mười lần thì có tám lần là đang say. Một tửu quỷ mà thôi, có thể làm được đại sự gì cơ chứ. ... Chú thích cho các thím ít đọc tu chân nè: *Tu vi nhị trọng cảnh/ lục trọng cảnh: kiểu như cấp 2 với cấp 6 ấy (mỗi cảnh giới có 9 cấp) *Sí Hoả Lưu Ly/ Hắc Nghiệp Tinh Thạch: Cái này mị bịa ^^ đại khái là ngọc đỏ như lửa với thiên thạch màu đen ấy mà *Chưa có thần nhưng đã có linh: "thần" ở đây là thần thái cảm xúc, "linh" ở đây là linh tính *Chân diện nhân mục: Thực sự nhìn thấy ... Còn một đoạn nữa nhưng đoạn này hơi khó viết, mị cạn văn rồi đành gác lại sau nha QAQ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]