Chín giờ mười lăm phút…
Chín giờ ba mươi phút…
Chín giờ năm mươi phút…
Mười giờ…
Mười giờ mười ba phút…
Thời gian phi tốc trôi đi.
- Sao lại thế này?
Người trong phòng bắt đầu xôn xao. Hải Lam không nhịn được hết lần này tới lần khác ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.
Đã quá giờ định trước mà đoàn rước dâu vẫn chưa tới!
Lệ Phương lẳng lặng ngồi trong phòng, ánh mắt cố chấp nhìn ngoài cửa, nét vui vẻ hãy còn đọng lại nơi đáy mắt, chưa từng tan đi.
Cô bình thản tựa như không hề cảm giác được thời gian đang dần dần trôi quá.
Mười một giờ năm phút.
Đã hơn một tiếng so với giờ ấn định, Hải Lam cau chặt mày, không nhịn nổi nữa bước nhanh ra ngoài gọi điện thoại.
Phan Huy Nguyên đang làm cái gì vậy!
Khuôn viên này cách biệt viện Phan gia cũng không bao xa, làm sao có thể chậm trễ đến thế này cơ chứ!
Quá giờ lành rồi, hôn lễ còn muốn tổ chức hay không đây!
Chị nào biết, lúc này Phan gia cũng đã loạn thành một đoàn.
- Lão gia, vẫn không tìm thấy đại thiếu gia!
Vị quản gia đã ngoài năm mươi tuổi cực kì lo lắng trở lại báo cáo.
Sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, gia chủ Phan gia - cha của chú rể ngày hôm nay - vừa nghe thế liền giận đến run người.
- Tìm tiếp! Lật tung mọi ngóc ngách đi tìm nghịch tử kia về đây cho ta! Xem ta có đánh chết nó hay không!
Ông quát lớn, gương mặt nghiêm nghị cũng đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-linh-tap/1793307/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.