Vạn dặm thiên không xanh trong như ngọc, đại địa bao la một mảnh phồn hoa.
- Du Thiên, còn chưa tìm thấy à?
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Thủy Thiên Nguyệt ỉu xìu, giống như một món trang sức treo sau lưng Du Thiên, ghé vào bên tai hắn lẩm bẩm lầm bầm.
- Chán muốn chết! Bay vòng quanh giới này cũng mấy ngày rồi, vẫn không tìm thấy Vô Cực Môn! Chẳng lẽ tin tức sai rồi? Chẳng lẽ đây chỉ là ngụy tiểu trung thiên thế giới? Tiểu trung thế giới cũng có thể giả được à? Không đúng nha, ta rõ ràng cảm thấy cực nhỏ linh lực dao động mà!
Nàng nhàm chán đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tóc ngắn trên đầu Du Thiên.
Tóc hắn mềm mại dị thường mà lại dẻo dai, mặc nàng lăn lộn như thế nào cũng sẽ không đứt.
Du Thiên vẫn một vẻ mặt cực kì bình tĩnh, không quản kẻ đã tác loạn đến trên đầu mình mà chỉ một đường tập trung hướng về phía trước, phóng đi với một vận tốc mà mắt thường gần như chẳng thể nhìn rõ.
Hắn cõng Thủy Thiên Nguyệt sau lưng, thỉnh thoảng phải xốc lại để nàng ngồi yên ổn.
Đây là vạn trượng trên trời, nếu nàng từ độ cao này rơi xuống đất thì ngay cả hắn cũng vô pháp cứu được nàng.
Bọn họ đã lưu tại thế giới này hai ngày, lượn khắp mọi ngóc ngách mà vẫn chưa tìm thấy thứ họ cần tìm.
Vì muốn dạo qua ba ngàn trung thiên thế giới, Thủy Thiên Nguyệt buộc phải trút bỏ tu vi quá cao của nàng, phong ấn thần cách quay trở về ấu sinh kỳ.
Nàng thoạt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-linh-tap/1793305/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.