Ta hít sâu một hơi, buộc bản thân bình tĩnh lại. - Ngài có cách cứu được nàng phải không? Ta thẳng thắn hỏi Thủy Thiên Nguyệt. Khí độ của vị này tuyệt không phải chỉ là một quỷ sai đơn giản như vậy! Tuy rằng ta không biết "thủ hộ giả Tuyệt Địa chi môn của Cửu U Ma Thần Điện" mà nàng từng nói là gì, nhưng ta biết, địa vị của nàng chắc chắn không hề tầm thường. Chí ít cũng phải cao hơn các phán quan dưới địa phủ. Một nhân vật như vậy lại tự mình tới nói muốn đưa ta đi, còn cùng ta dong dài nửa ngày, thậm chí khích bác khiến ta suýt chút nữa hóa thành lệ quỷ… nói là không có mục đích gì thì ngay cả kẻ ngốc cũng không tin! Nếu ta đoán không sai thì nàng chính là đang thăm dò tình cảm của ta đối với phu nhân ta. - Đúng là bậc đế vương, phản ứng còn nhanh nhạy lắm! Thủy Thiên Nguyệt cũng không vòng vo. - Ta chính là có cách cứu được phu nhân của ngươi… Một sợi hồn phách của nàng vẫn còn trong tay ta. Nàng xòe tay. Một trản đèn tinh mĩ cổ xưa xuất hiện. Đế đèn bằng đồng, đĩa to bằng nắm tay, thân đèn chạm trổ hoa văn quỷ thần sống động, âm khí nhàn nhạt quanh quẩn. Trên trản đèn đó, cháy lên một đốm lửa xanh yếu đến mức tưởng như ngay giây sau liền có thể vụt tắt. Ta nhìn đốm lửa đó, sự quen thuộc từ sâu trong trái tim trỗi dậy, lí trí lại một lần nữa trở nên run rẩy. Đó chắc chắn là "nàng"! - Ngài muốn ta làm gì? Ta không rời nổi mắt khỏi đốm lửa đó, gấp gáp hỏi. Thủy Thiên Nguyệt nhàn nhã thưởng thức đốm lửa trong tay. - Ngươi từ từ, đừng nóng vội, trước tiên phải nói tới việc làm thế nào để phục sinh phu nhân của ngươi cái đã… Lúc này ta mới quay sang nhìn Thủy Thiên Nguyệt. Chỉ thấy vẻ mặt nàng hiền từ giống hệt như bồ tát bước ra từ trong bích họa, tuyệt sắc dung nhan tràn đầy dáng vẻ từ bi phổ độ chúng sinh. × — QUẢNG CÁO — - Phu nhân của ngươi đã hồn phi phách tán, là ta dùng bí thuật, hao hết tâm sức mới lưu lại được một sợi hồn này, dưỡng trong Cửu Âm Trản… Nàng xoay xoay đế đèn trong tay, ngắm nghía tựa như đang chiêm ngưỡng một kiệt tác nghệ thuật nào đó. - Cửu Âm Trản của ta, là thần khí do Âm Hỏa thuần tịnh nhất thế gian luyện hóa mà thành, nó có thể xua âm tà, dưỡng sinh mệnh, là nơi tốt nhất để nuôi hồn dưỡng phách. Hồn phách không trọn vẹn, thả ra bên ngoài, chẳng tới nửa khắc liền sẽ tan biến… Nhưng nếu được Cửu Âm Trản của ta nuôi dưỡng, nhanh thì vài trăm năm, chậm thì ngàn năm, hồn phách đó có thể hoàn toàn khôi phục! Nghe tới đó, ánh mắt ta sáng lên, tựa như nhìn thấy tia hy vọng ở cuối đường hầm tăm tối. - Ý ngài là… ngàn năm sau, hồn phách của nàng có thể khôi phục? - Ha hả, ngươi lại nóng vội rồi, ta còn chưa nói xong nha… Thủy Thiên Nguyệt lại cười như một tiểu cô nương thuần khiết. - Ta là nói, nếu như Cửu Âm Trản của ta còn ở thời kì toàn thịnh, nuôi hồn dưỡng phách cho phu nhân của ngươi liền không phải chuyện đùa, chính là… - Cửu Âm Trản của ngài… đã bị hao tổn rất nặng? Hy vọng phút chốc lụi tàn. Tâm tình phập phồng lên xuống thật sự bức ta sắp điên mất! - Aii, đúng vậy… Thủy Thiên Nguyệt thở dài. - Trước kia Cửu Âm Trản từng bị Cửu Thiên Ma Lôi đánh, tuy rằng chưa hoàn toàn hư hỏng nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu… Nó chỉ còn không tới một phần vạn sức mạnh trước kia, muốn nuôi dưỡng hồn phách của phu nhân ngươi thật sự là nằm si nói mộng. Hiện tại nó chỉ có thể kéo dài hơi tàn cho nàng mà thôi. Ngày Cửu Âm Trản hoàn toàn hỏng mất, phu nhân của ngươi cũng sẽ tan biến! Ta hít sâu một hơi, ngược lại vô cùng bình tĩnh. - Nói vậy chính là, ta có thể giúp ngài sửa chữa Cửu Âm Trản? Nàng nhìn ta, ánh mắt không che giấu tán thưởng. - Thông minh! Ta chính là muốn ngươi giao hồn phách cho ta, luyện thành Hỏa Linh, một lần nữa giúp ta thắp sáng Cửu Âm Trản! - Được! Ta không chút do dự đáp lại. Khóe mắt Thủy Thiên Nguyệt khẽ liếc ta, có chút ngoài ý muốn. × — QUẢNG CÁO —
- Đồng ý dễ dàng như vậy? Ngươi, là thật sự bất chấp mọi thứ muốn cứu phu nhân của ngươi, hay là… ngươi đang coi thường Cửu Âm Trản của ta? Nàng lại nở nụ cười thấm đầy thị huyết. - Ta phải cảnh báo trước với ngươi, Cửu Âm Trản này chính là vật chí âm chí tà, muốn một lần nữa luyện hóa nó, cần phải có đủ Hỏa Linh ngày đêm thiêu đốt... Nàng duyên dáng nâng hồ lô ngọc lên, lại uống một ngụm linh tửu mới tiếp tục nói. - Giải thích cho ngươi một chút. Hỏa Linh là các linh hồn tình nguyện trút bỏ phàm thai, dẫn động tâm hỏa tự thiêu đốt chính mình. Tâm hỏa nha… lại chính là thứ mà quỷ thần bình thường trong mắt các ngươi cũng không dám dẫn động! Dùng tâm hỏa thiêu đốt linh hồn, thống khổ vạn phần, cửu tử nhất sinh, so với tự bạo cũng không kém là bao! Tâm trí ta buộc chặt, chẳng phải bởi ta sợ không cẩn thận liền giết chết chính mình, mà là, ta sợ không cẩn thận liền không thể cứu nổi phu nhân của ta… Nếu như linh hồn ta tan biến , nàng cũng sẽ tan biến theo ta… Ta mím môi cười, không giấu nổi vẻ cuồng loạn trong mắt. - Có thể cùng nàng đồng sinh cộng tử, ta, không còn gì hối tiếc! Thủy Thiên Nguyệt hơi ngẩn ra nhìn ta. Sau đó, nàng bật cười, dung nhan tuyệt diễm cũng thấm ra chút điên cuồng. - Ha ha ha! Một kẻ điên! Tốt! Tốt lắm! Ta vốn cũng chính là một kẻ điên mà thôi! Được! Đi theo ta, giúp ta thắp sáng Cửu Âm Trản, chờ ta hoàn toàn vượt qua Tuyệt Địa, ước nguyện của ngươi, nhất định sẽ thành! Nàng ném đốm lửa yếu ớt kia vào lòng ta. Ta run run nhận lấy. Ánh lửa chớp động, cảm giác quen thuộc kì dị khiến đôi mắt ta thoáng chốc lại đỏ. - Phu nhân, ta tới! Nàng chờ ta, chúng ta nhất định có thể lần nữa ở bên nhau! Trong bóng đêm vô tận vây quanh, ta ôm lấy đốm lửa yếu ớt ấy, ánh mắt lưu luyến không rời. Một đời bi thống, nỗi nhớ tựa thiên hà. Phừng! Một ngọn lửa dữ dội bùng lên, linh hồn ta, thoáng chốc cũng hóa thành ngọn lửa rừng rực...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]