Ngày đầu tiên sau khi nàng đi, ta cảm thấy như linh hồn ta cũng đều đã đi theo nàng.
Ta ôm thi thể của nàng, hoàn toàn chết lặng.
Một chút cảm giác vui mừng sau chiến thắng cũng không có.
Ta đã tự do, nhưng là, ta lại mất đi nàng.
- Bệ hạ, xin người bớt đau buồn!
Tư Vũ, tỳ nữ thiếp thân của Hoàng hậu, rũ mi mắt, tới gần.
- Xin buông tay, nô tỳ phải… đổi xiêm y cho Hoàng hậu.
Câu cuối của nàng lẫn thêm chút nghẹn ngào.
Ta ôm thân thể lạnh băng trong ngực, mờ mịt quay lại nhìn Tư Vũ.
- Là ngươi đánh trao Vong Xuyên Lộ, phải không?
Vong Xuyên Lộ, vật cũng như tên, chính là một loai mê dược trên đời hiếm thấy, nó có thể khiến người ta quên sạch mọi chuyện đã xảy ra trong một ngày.
Tiểu khất cái của ta vì muốn ta quên nàng, liền cứng rắn ép ta uống nó.
Nhưng thứ ta uống lại không phải Vong Xuyên Lộ, thế nên, ta không hề quên.
Người duy nhất có thể tráo đổi đồ vật trong tay Hoàng hậu cũng chỉ có Tư Vũ mà thôi.
Ta hơi cười.
- Ta đã thấy sự oán hận trong ánh mắt của ngươi nhìn ta, cho dù ngươi đã luôn che giấu rất tốt.
Tư Vũ vẫn rũ mắt, nhưng sống lưng của nàng lại thẳng tắp.
- Phải.
Nàng nhếch môi một cách nhạt nhẽo.
- Là ta tráo. Ngươi… không xứng với nàng!
Ta cúi nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đã trở nên trắng bệch, thân thể cũng chẳng còn một chút ấm áp…
Một giọt lệ cứ bồi hồi bên khóe mắt, nhưng sau lại, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-linh-tap/1793275/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.