Vào đến trung tâm "ngân hà", đứng dưới mặt đất nhìn lên cao. Diệp Minh hỏi Mã Linh:
"Cậu ta thường sẽ ở đâu?"
"Trước đây, Tống Nguy nói anh ta ở tầng cao nhất của tòa nhà, có thể ngắm sao. Còn tòa nào thì lúc đó tôi cũng không hỏi." Mã Linh nuối tiếc trả lời. "Giờ có phải là sẽ đi đến trên cùng của cả năm tòa nhà này, "gõ" từng phòng xem anh ta ở đâu không?"
"Đúng vậy!"
"Có qua nổi an ninh của mỗi tòa?"
"Chuyện nhỏ thôi, không sợ không qua nổi, chỉ sợ không tìm thấy người muốn tìm." Câu dài nhất mà Diệp Minh nói với Mã Linh.
"Vậy... giờ lên tòa nào trước?"
"Chọn đại một tòa đi!"
"Được!"
Mã Linh chọn ngay tòa nhà trước mặt hai người, dợm bước định đi thì bị Diệp Minh túm lấy tay cô, khe khẽ nói:
"Mã Linh, cô có nghe thấy không?" Diệp Minh vẻ mặt khó dò, lông mày nhíu chặt trên gương mặt tuấn tú.
"Có, hình như... là tiếng trực thăng, loại S205." Mã Linh giữ hơi thở thật nhẹ, khẽ nói.
"Không tồi, S205 là trực thăng dã chiến, chạy bằng động cơ năng lượng, hầu như không gây tiếng ồn, cô nghe ra được quả thật rất nhạy bén." Diệp Minh khen, lần đầu tiên xác nhận tình địch cũng có chút bản lĩnh. Mã Linh bĩu môi, vênh mặt:
"Tôi từng được huấn luyện đặc cấp đấy!"
"Cô có nghe được mấy chiếc, cách bao xa không?" Diệp Minh hỏi.
"Cái này... thì tôi không... " Mã Linh tiu nghỉu thừa nhận. Từ lúc bị Diệp Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lenh/2762233/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.