Diệp Minh đợi thật lâu, như thể chỉ có người này mới làm cho anh dùng kiên nhẫn cả đời mình để đợi. Đôi mắt Tống Nguy dần bình yên trở lại, hắn nhìn anh, lặng yên rất lâu.
"Diệp Minh, biết là nguy hiểm đến thế, sao anh không rời đi? Rốt cuộc anh cần gì ở tôi?"
"Tống Nguy, tôi đã nói một lần, tôi không cần gì ở cậu, tôi cần cậu!"
Tống Nguy khẽ nhếch miệng cười. Vẻ bướng bỉnh ngang tàng lại trở về với hắn khiến Diệp Minh nhẹ lòng.
"Vậy, có thể cho tôi biết, vì sao anh cần tôi không?"
"Vì cậu giống một người, là cố nhân của tôi!"
"Chỉ thế thôi sao? Mà anh bất chấp tính mạng?"
"Người ấy rất quan trọng với tôi. Tôi sống trên thế gian này, cô đơn cả đời, cũng vì đợi cậu..."
"Lại sai rồi, là đợi anh ta chứ không phải tôi. Anh ta tên gì?"
"Lãnh Vu Thần!"
"Xì, cái tên rõ là quê!"
"Đúng, hắn là một tên nhà quê!"
"Anh... yêu cậu ta? Vu... gì đó hả?"
"Chúng tôi chưa kịp yêu!"
"Vậy giờ hắn ta đâu rồi?"
"Chết rồi, cái đồ khốn ấy, chết rồi!"
"À... xin lỗi, vì thế khi anh thấy tôi có chút giống hắn, anh liền đi theo tôi?"
"Cậu không giống Tiểu Thần, cậu chính là Tiểu Thần!"
"Giáo sư Diệp, anh bị thần kinh!"
Tống Nguy nói xong, lại muốn trêu chọc, lấy tay vỗ vỗ vào má Diệp Minh. Thái độ cợt nhả của Tống Nguy ngay lập tức khiến hắn trả giá. Diệp Minh bắt lấy tay hắn, Tống Nguy liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lenh/2762211/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.