Diệp Minh cùng Tống Nguy đứng nhìn lá bài vận động mở hết ra, bắt đầu tỉ mỉ quan sát.
Diệp Minh nói:
"Lá bài này chia thành sáu mảnh ghép lại, tượng trưng cho sáu vùng lục địa và đại dương nơi thực hiện dự án tàu ngầm nguyên tử. Trung tâm đặt ở đây," Anh chỉ vào vùng giữa của lá bài thứ ba: "Đây là Hải Vực, tọa độ H328346. Các vùng còn lại là các vùng vệ tinh. Hiện tại có sáu tổ chức đang cùng thực hiện thử nghiệm dự án, có lẽ những điểm đánh dấu theo hình tròn này là điểm vệ tinh. Tuy nhiên, những ông lớn nào đang tham gia dự án này, chúng ta đều không biết. Các thế lực đều tin rằng đây là bản danh sách có tên của tất cả các ông lớn tham gia dự án, nhưng nhìn vào đây thì chỉ có bản đồ cài đặt dự án mà thôi..."
Tống Nguy chỉ vào góc phía trên bên phải của lá bài:
"Những con số này chính là bản danh sách được mã hóa!"
"Nhạc Ly, em kiểm tra xem dãy số này có ý nghĩa gì?" Diệp Minh bảo Nhạc Ly tới gần. Cậu nhìn chăm chú một lúc, lắc đầu:
"Em đã tính ra khoảng hai triệu kết quả, nhưng không kết nối được với các chữ cái."
Tống Nguy: "Hả? Cậu nhìn một lúc mà tính được hai triệu kết quả?"
Diệp Minh cười nhìn hắn:
"IQ của Nhạc Ly chỉ thua cậu một chút thôi!"
Tống Nguy: "Anh điều tra IQ của tôi?"
Diệp Minh bật cười trước vẻ hung hăng của hắn, chỉ Nhạc Ly:
"Là Nhạc Ly kiểm tra, không phải tôi!"
"Hừ!". Tống Nguy ấm ức. Một lúc sau hắn mới nói:
"Nhạc Ly, cậu kiểm tra không ra bởi vì cậu kết nối kết quả với những chữ số La Tinh, mà ở đây chắc hẳn là một dãy chữ cổ đại. Mẹ tôi từng nghiên cứu cổ ngữ, chắc hẳn bà ấy không dễ dàng để cho người ta tìm ra đâu!"
Diệp Minh gật gù, đưa tay lên gãi cằm, nhìn vào mắt Tống Nguy, đầy mờ ám.
"Bỏ ánh mắt quạ đen của anh đi. Đúng thế, tôi từng đọc tài liệu nghiên cứu chữ cổ đại trong trường đại học."
"Vậy, giờ đến lượt cậu giải đố!"
Tống Nguy chăm chú nhìn vào những dãy số nhỏ li ti chạy vòng quanh sáu lá bài, một lúc sau, mồ hôi hắn lấm tấm trên trán. Diệp Minh giật mình bắt lấy tay hắn:
"Tống Nguy, dừng lại một chút đi!"
Anh biết, Tống Nguy mắc hội chứng savant, hắn đang ghi vào đầu hết toàn bộ những con số, thậm chí còn đang làm hàng triệu phép tính so sánh trong đầu. Hiện giờ hàng triệu kết quả ấy đang được mang ra so sánh với những ký tự cổ đại đã cất giữ trong trí óc của hắn cùng một lúc, khiến cho não của hắn quá tải.
Tống Nguy hất tay Diệp Minh, thò tay vào túi áo lục tìm thuốc. Hắn quên mất rằng trên đường trốn chạy, thuốc cũng đã không còn ở bên người. Diệp Minh ngay lập tức lấy từ túi áo khoác ra một lọ Asp56, đưa cho hắn:
"Tống Nguy, uống vào đi!" Anh quay sang Nhạc Ly: "Mau, lấy cho cậu ta cốc nước!"
Nhạc Ly chạy đi rót cốc nước trong khi Tống Nguy vội bỏ thuốc vào miệng. Cơn đau đầu vừa ập đến lập tức dịu lại. Hắn cầm cốc nước từ tay Nhạc Ly uống cạn. Diệp Minh dìu hắn trở lại ghế sofa, vẻ mặt lo lắng đến tái đi.
"Tống Nguy, sao rồi?"
"Không sao, tôi đỡ rồi... mà... này, Asp56 ở đâu ra thế?"
"Là tôi chuẩn bị sẵn cho cậu!"
"Fuck! Làm sao anh biết?"
"Vì sức khỏe của cậu, tôi phải biết. Thôi nghỉ một chút đi, nằm xuống đây!" Anh vừa nói vừa lấy gối kê xuống đầu Tống Nguy trong khi hắn ngả người nằm ra ghế. Tuy cơn đau đầu đã qua đi nhưng hắn vẫn còn hơi chóng mặt.
"Tống Nguy, xin lỗi, sau này chúng ta không cần làm thế nữa. Lát tôi bảo Tiểu Hà quét dãy số ra máy tính rồi tìm cách so sánh!"
Tống Nguy lắc đầu:
"Đưa dãy số ra máy tính và so sánh với các ký tự cổ đại sẽ mất hai mươi năm để cho ra được kết quả. Nếu mẹ tôi làm việc này để những người khác dễ dàng tìm được kết quả thì bà đã không phải trả giá!"
"Vậy... chúng ta cũng không cần tra cứu danh sách. Quan trọng nhất là đã biết được vị trí trung tâm tọa độ ở Hải Vực, nơi có thể tìm thấy Hàn Anh."
"Không, tôi cần phải biết những kẻ đứng sau vụ này!"
"Chẳng phải cậu nói cậu không quan tâm đến việc cứu thế giới đó sao?" Diệp Minh bất giác đưa tay vuốt tóc hắn, dịu dàng nhìn hắn.
"Thế giới này có mẹ tôi, nên tôi sẽ cứu, và còn..." Câu sau, hắn nuốt ngược vào trong bụng "... và còn có cái đồ biến thái nhà anh nữa."
Diệp Minh quay vào trong phòng ngủ lấy chăn ra đắp cho hắn.
"Vậy cứ để sau đi, giờ nghỉ ngơi đi, tôi đi kiếm đồ ăn cho mấy người!"
Diệp Minh thu nhỏ lá bài, cất vào người.
Tiểu Hà nghe thấy ăn cứ như chó thấy bả, liền chạy ra:
"Thầy, em muốn ăn bánh khúc hoa đào!"
"Con nhóc này, cũng sành ăn lắm đấy, được, cho em một suất bánh khúc hoa đào. Tống Nguy, cậu ăn gì?"
Diệp Minh lấy áo khoác đi ra ngoài, anh cẩn thận kéo tất cả các cửa sổ lại, quan sát một vòng trước khi đi.
"Nếu có động tĩnh gì phải gọi điện cho thầy ngay, biết chưa?"
Tiểu Hà, Nhạc Ly đồng thanh: "Tụi em biết rồi thầy!"
Diệp Minh đi rồi, Tống Nguy mới thở phào trong lòng. Dường như từ nãy tới giờ, ở cạnh anh, hắn hơi cảm thấy khó thở, mất tự nhiên, trong lòng cũng suy nghĩ lộn xộn. Cái hôn vừa nãy khiến hắn mất tập trung, cộng với việc tính toán hàng triệu kết quả trong đầu, hắn lập tức bị tẩu hỏa nhập ma.
Tống Nguy nhắm mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng hắn cũng chưa kịp thả lỏng thì nghe thấy giọng Nhạc Ly:
"Tống Nguy, Tống Nguy! Dậy đi!"
"Ừm..."
Nhạc Ly hùng hổ đứng chống nạnh trước mặt hắn, vẻ mặt rất trẻ trâu:
"Tôi cảnh cáo anh, anh mà còn động đến thầy một lần nữa tôi sẽ không tha cho anh. Tuy rằng thầy chỉ vì nhìn thấy anh giống cố nhân mà đối xử nhẹ nhàng với anh, nhưng đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Một ngày nào đó, thầy nhận ra anh không phải Vu Đế Quân, thì anh cứ liệu liệu cái thân anh. Anh không biết thầy là người thế nào đâu..."
"Gì cơ? Vu Đế Quân là ai?" Tống Nguy mơ màng hỏi.
"Là... là Lãnh Vu Thần đó, chính là Vu Đế Quân, thời Đại Đế..."
Tống Nguy: "Ý cậu nói người cũ của thầy Diệp là Vu Đế Quân Lãnh Vu Thần, vị vua đoản mệnh nhất thời Đại Đế đó à? Có phải cậu bị anh ta tẩy não rồi không?"
"Hừ, mặc kệ anh có tin hay không, việc chúng tôi nghiên cứu gen X, chính là vì thầy muốn tìm lại chuyển thế của Vu Đế Quân ở kiếp sau. Nghiên cứu của chúng tôi hoàn toàn có cơ sở..."
"Vậy sao không thử luôn đi xem tôi có phải Vu Đế Quân chuyển thế hay không?" Tống Nguy mỉa mai.
"Thầy không muốn thế, thầy sợ... nếu anh không phải là người đó, thì... thì..."
"Thầy trò các cậu đúng là não bị kẹp cửa hết rồi. Tránh ra để anh đây ngủ một giấc, mệt chết đi được!" Tống Nguy xua xua tay. Nhạc Ly tức xì khói. Cả về IQ lẫn miệng lưỡi đều thua cái tên vô sỉ này. Cậu cũng suýt chết vì anh ta, thế mà còn coi thường cậu.
Nhạc Ly còn định cãi cự nữa thì Tống Nguy đã trùm chăn lên đầu, quay mặt vào thành ghế. Nhạc Ly ấm ức quay lại bàn máy tính, tiếp tục tra cứu cái gì đó.
Triệu Thanh, Mã Linh, Hải Tâm cũng đang trên đường tới Bạch Thành. Trên xe, theo thói quen, Hải Tâm ngồi ngủ gật trên ghế sau, Triệu Thanh im lặng lái xe, còn Mã Linh đang cố xâu chuỗi những mắt xích trong vụ án.
Hơn một tuần qua các vụ việc cứ nối đuôi nhau xảy ra như thể một vụ nổ bigbang, chồng chéo lên nhau đến mức bộ óc linh hoạt của Mã Linh bỗng nhiên bị quá tải.
Sáu cái xác trong phòng khám nghiệm tại sao mà bỗng nhiên biến mất? Tống Nguy mang theo bí mật gì mà bị truy sát? Diệp Minh là nhân vật như thế nào mà thực lực lại kinh hoàng như vậy? Ngoài ra còn cả vụ ăn đạn tự hành ở Tây Phong, mấy trận bị rượt trên đường, chưa kể nhà an toàn bị lộ...
Càng nghĩ càng rối như tơ, Mã Linh quay sang Triệu Thanh:
"Anh có thấy dạo này sếp Lâm có chút kỳ lạ không?"
"Có, nhưng tôi không nắm rõ được kỳ lạ ở chỗ nào!"
"Bao nhiêu vụ án xảy ra như vậy, sếp Lâm cũng không chỉ đạo sát, chủ yếu là hô hào chúng ta đi xử lý. Rất khác với thường ngày. Bình thường ổng sẽ triệu tập cuộc họp chuyên án, đằng này đến hồ sơ cũng chẳng tập hợp, hình như ổng có chuyện gì đó cần giải quyết!"
"Cô nói rất đúng, chúng ta lao vào vụ này cơ bản là vô cùng rối ren, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hôm nay đến Bạch Thành nếu không thu được kết quả gì, lập tức về Cục báo cáo Lâm Nhược Hàn, đề xuất hướng điều tra cụ thể."
"Phải..."
Mã Linh chưa nói hết câu đã thấy uỳnh một tiếng, chiếc xe chở ba người bị tông đằng sau. Triệu Tranh chửi thề rồi định tạt xe vào lề đường, cho thằng "con hoang" nào đó vừa tông xe anh phải nếm mùi trừng phạt. Ngay lúc đó, Mã Linh đã hét lên:
"Triệu Thanh, chạy nhanh lên, chúng có súng!"
Triệu Thanh qua cơn giận tím mặt liền bình tĩnh lại liếc nhìn gương chiếu hậu. Hiện giờ ba người đang ở một quãng đường vắng, hai bên đều là đồi núi. Hai chiếc xe đen sì từ đâu lù lù xuất hiện áp sát hai bên, cửa kính xe hạ xuống, hai họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía xe của ba người.
Triệu Thanh trong chốc lát nhấn ga lao vọt lên phía trước. Đạn bắn vào thùng xe kêu coong coong. Hải Tâm bị làm cho tỉnh giấc, dụi mắt làu bàu:
"Thằng chó chết nào chơi game đây?"
Mã Linh ném vào lòng anh một khẩu súng, gào lên:
"Anh hạ cái xe bên trái, xe bên phải phần em!"
Hải Tâm đón lấy súng, ngáp dài một cái rồi quay lại phía sau nhìn qua kính, thấy chiếc xe đã áp sát phần đuôi bên trái. Hải Tâm ngồi trong xe, nhằm thẳng kính sau bắn vỡ rồi liên hoàn nhả đạn trực diện. Dường như xe phía sau không ngờ bị bắn trực diện như thế, liền đánh tay lái sang phải, lộ ra một tay súng đang thò đầu ra cửa sổ, nhả đạn. Hải Tâm chửi thề, cúi thấp đầu tiếp tục bắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]