Đêm hôm ấy, Bạch Thiên Thiên hỏi Tố di chuyện của nương Hoàn nhi, nhưng hai người cũng không nghe nói chuyện này, nghĩ đến Sở gia giấu giếm, không muốn để cho con dâu biết chuyện.
Đại khái… Không có chuyện gì tốt. Bạch Thiên Thiên nghĩ vậy, định cũng sẽ không hỏi, để Tố di trở về an giấc, mình len lén lấy khung thêu hoa, mặt đáy trắng ngần, một góc sân yên tĩnh, hoa lê đầy cây theo gió bay xuống, bay tán loạn như hoa tuyết, dưới cây hoa lê có hai người tựa sát nhau ngồi, nữ tử áo trắng quần thoa, nam tử áo xanh nho nhã, thêu chính là phụ mẫu Bạch Thiên Thiên, đó là rất nhiều năm về trước, đứa nhỏ lít nhít lúc về nhà đẩy cửa ra thấy cảnh tượng đó, đến nay vẫn in sâu trong đầu.
Trăng nghiêng giữa trời, Bạch Thiên Thiên đấm đấm cánh tay hơi nhức mỏi, lập tức nghiêng đầu không ngờ lại thấy Sở Thành Tường yên lặng đứng bên ngoài cửa sổ, áo trắng của hắn dưới ánh trăng dịu dàng hiện ra vẻ sáng trong veo mà lạnh lùng, tóc cũng không chải chuốt, thả tùy ý trên vai, sắc mặt hơi mỏi mệt, có lẽ đứng rất lâu, trên ống tay áo đã nhiễm sương đêm.
Bạch Thiên Thiên sững sờ, đột nhiên nhoẻn miệng cười với hắn, nhàn nhạt hỏi: “Đã trễ thế này, ngươi còn chưa ngủ?”
Sở Thành Tường vẫn lặng lẽ đứng yên ở đó, hắn không muốn trả lời câu hỏi hời hợt này của Bạch Thiên Thiên, hắn chỉ không ngủ được, thật sự không ngủ được, nhắm mắt lại trong đầu đều là bóng dáng nhạt nhòa của nữ nhân núp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-le-rung-trong-san/117553/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.