Chương trước
Chương sau
Kể từ sau khi nhị thiếu gia bắt đầu xử lý chuyện buôn bán bên ngoài, cuộc sống của Bạch Thiên Thiên càng trở nên trôi chảy, không hề có ai thỉnh thoảng chạy tới cãi vã với nàng, nàng cũng mừng rỡ vì được nhàn hạ, chỉ cầu mong thuận thuận lợi lợi vượt qua sáu tháng này.
Liên tục mấy ngày sau, ngoại trừ quản lý những người nhàn rỗi trong phủ, Bạch Thiên Thiên lại cùng Tố di và Chỉ Vân tán gẫu, mà đề tài nói chuyện không gì khác hơn là phu nhân phòng kia lại thêm bộ đồ mới, vị di phu nhân kia lại đặt mua đồ trang sức… Những ngày nhàm chán như vậy quá lâu, Bạch Thiên Thiên không nhịn được nhớ tới tình hình làm việc trong nhà trước, duy nhất tạm thời được an ủi chính là tôn thiếu gia thỉnh thoảng chạy đến Tê Hương các dính nàng, mở miệng một tiếng mẫu thân khiến cho trong lòng Bạch Thiên Thiên nóng hổi.
Sáng sớm ngày hôm nay, tôn thiếu gia vui vẻ chạy đến trong phòng thiếu phu nhân, thấy Bạch Thiên Thiên đang chải đầu, lại nghiêm trang đứng bên cạnh nhìn.
Bạch Thiên Thiên nhìn thấy bé như tiểu đại nhân, lại cố ý không để ý đến bé, xem bé nhẫn nại được bao lâu.
Mái tóc đen nhánh thẳng tắp rủ đến thắt lưng, khẽ tung bay theo chuyển động của cây lược, một đôi bàn tay nhỏ bé non nớt chịu hết nổi tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve, thật lâu, bé ngẩng đầu lên nói với Bạch Thiên Thiên: “Mẫu thân, người thật sự trở lại, con nhớ được, con nhớ được tóc mẫu thân… Chính là dáng vẻ này.” Đôi mắt sáng trong suốt của bé lóe ra nước mắt, đôi tay chịu không được ôm lấy tóc Bạch Thiên Thiên.
Tố di và Chỉ Vân ở bên cạnh thấy thế không khỏi biến sắc, khẽ quay đầu đi dùng vạt áo chấm khóe mắt.
Bạch Thiên Thiên hơi sửng sốt, chung đụng mấy ngày, nàng cũng biết Hoàn nhi thiếu gia mất mẫu thân hai năm trước, mà hơn một năm trước Hạ Mạt Nhi vào phủ lần đầu tiên, lão thái gia để tôn thiếu gia làm con thừa tự, thứ nhất giữ danh nghĩa trưởng tử, thứ hai cũng muốn đền bù chút thiếu sót tình thương của mẫu thân. Cũng chưa từng nghĩ sau thành hôn Hạ Mạt Nhi ngây người nửa tháng đã vội vã đi nhà cũ, cũng không thân cận với tôn thiếu gia, như vậy lúc này mẫu thân trong miệng Hoàn nhi chính là nương ruột đã mất đi rồi.
Đứa bé nhỏ như vậy… Bạch Thiên Thiên sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, nàng cúi người ôm tôn thiếu gia vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an: “Hoàn nhi ngoan, mẫu thân trở lại, về sau sẽ ngày ngày ôm con, cho nên Hoàn nhi không khóc nữa.” Đứa bé dieendaanleequuydonn còn chưa đầy bốn tuổi nhưng rất hiểu chuyện, bé cuộn tròn trong ngực mẫu thân, sau khi nức nở rầu rĩ mấy tiếng, thật sự không hề khóc nữa.
Bạch Thiên Thiên vỗ nhè nhẹ sau lưng hắn, trong lòng nhớ lại khi còn bé mẫu thân cũng dỗ nàng như vậy, nhưng sau đó… Không phải nàng không nhớ chuyện quá khứ, mà thật sự không muốn suy nghĩ.

Năm đó bảy tuổi, mẫu thân bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, phụ thân dạy học trong thôn kiếm ngân lượng hoàn toàn không giải quyết được cảnh khốn khó, lần đầu tiên, nàng đột nhiên nhìn thấy phụ thân ôn tồn nho nhã ngồi ngoài cửa sổ uống rượu, mẫu thân ở trong phòng thở dài một tiếng, nói sâu xa: “Ngạn Chi, thiếp không hối hận khi đi theo chàng, phụ thân tức giận cũng là việc nên làm, chúng ta đừng đi quấy rầy bọn họ.”
“Choang”… Bạch Tú đứng dậy ném vò rượu ra thật xa, hắn đứng ở đầu gió, hai mắt đỏ ngầu, khàn giọng quát: “Nhưng bọn họ không thể thấy chết mà không cứu!” Bông tuyết trắng tinh ở trên trời rơi xuống, rơi khắp người Bạch Ngạn Chi, Bạch Thiên Thiên đứng bên trong cửa nhìn, nhìn rượu tan chảy một mảng lớn tuyết trên đất, lộ ra mặt đất đen sì.
Mà mẫu thân ngồi nghiêng trên giường gạch trong nhà trầm mặc hồi lâu, nương giơ tay lên mở cửa sổ, mặc cho gió lạnh rót vào, “Thiếp đã tam kích chưởng * với phụ thân, rời nhà không bao giờ gặp nhau, chẳng oán được ai, Chu gia, đã không còn nữ nhi là thiếp…” Giọng nói kéo dài, giống như thở dài.
(*) tam kích chương: vỗ tay ba lần. Ý đoạn tuyệt cha con

Bạch Thiên Thiên vẫn vỗ nhẹ Hoàn nhi trong ngực, trên mặt lại lạnh buốt, nàng giơ tay lên lau nước mắt, bao nhiêu năm đã qua, nàng vẫn khóc, khóc vì mẫu thân mất sớm, khóc vì phụ thân si tình, khóc vì bông tuyết bay qua tuổi thơ.
“Mẫu thân, người khóc?” Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo lau gò má Bạch Thiên Thiên, bé trai sợ hãi hỏi: “Là Hoàn nhi chọc giận mẫu thân sao? Hoàn nhi không khóc, mẫu thân cũng không cần khóc, được không?”
Trong lòng Bạch Thiên Thiên ấm áp, ôm Hoàn nhi vào trong ngực, cúi đầu ghé vào bên tai bé nói: “Hoàn nhi thích gì? Mẫu thân còn chưa đưa cho con quà tặng.” Nàng thật sự muốn yêu thương bé trai bị mất mẫu thân này, giống như đối xử với đệ đệ mình.
Tôn thiếu gia ở trong ngực vừa nghe thấy quà tặng, cặp mắt vừa khóc đến ràn rụa nước mắt lập tức khôi phục thần thái, bé làm nũng: “Thì ra mẫu thân chưa từng quên, ngày mai là sinh nhật Hoàn nhi, con muốn… Con muốn mẫu thân và phụ thân tốt như lúc ban đầu, thật ra phụ thân rất nhớ mẫu thân, trong thư phòng của phụ thân vẫn treo bức họa mẫu thân đó.” Nhưng sau đó, bé lại giống như nản lòng, nhỏ giọng nói: “Nhưng chỉ có bóng lưng, con hỏi vì sao phụ thân không vẽ diện mạo mẫu thân, phụ thân nói, có lẽ mẫu thân không muốn nhìn mặt phụ thân.”
Bạch Thiên Thiên lắng nghe thấy mơ hồ chạm đến đáy lòng Sở Thành Dực, hắn chân chính yêu mẫu thân Hoàn nhi, dĩ nhiên, nếu như hắn còn lời thật lòng, Bạch Thiên Thiên hơi hoài nghi vấn đề này.
Hoàn nhi thấy trên mặt mẫu thân mình lộ ra vẻ kỳ quái, bé không hiểu kéo ống tay áo của nàng, rụt rè nói: “Mẫu thân…”
“À…” Bạch Thiên Thiên hoàn hồn, vội vàng đổi chủ đề, “Ta thêu cái yếm cho Hoàn nhi nhé.”
Tôn thiếu gia lập tức bĩu môi, lắc đầu liên tục: “Không cần yếm, con chính là không bao giờ thiếu yếm.”
Đúng vậy, tôn thiếu gia của cửa hiệu tơ lụa sao lại thiếu y phục.
Bạch Thiên Thiên vắt hết óc khổ sở suy tư hồi lâu, tôn thiếu gia nhẹ giọng chỉ điểm: “Phụ thân bảo ngày mai muốn mời người của Túy Nguyệt phường tới trong phủ chúc mừng sinh nhật cho Hoàn nhi, Túy Nguyệt phường là nơi nào? Con chỉ biết nhị nương từ Phong Hoa lâu ra, tam nương từ Bế Nguyệt trai tới, tứ nương là Vũ Thường quán…” Hoàn nhi nói lảm nhảm.
Bạch Thiên Thiên chợt cảm thấy mây đen lượn lờ trên đỉnh đầu, cuối cùng giận dữ hét: “Sở! Thành! Dực! Ngươi sắc lang, ngay cả sinh nhật nhi tử cũng không buông tha, ngươi quả thật không phải là người!”
Hoàn nhi run một cái, không dám nói tiếp nữa.
Thiếu phu nhân ghen… Mọi người cả nhà từ trên xuống dưới vô cùng khẳng định điểm này, bởi vì sáng sớm chỉ nghe thấy d thiếu phu nhân nguyền rủa thẳng lên trời cao, “Sở Thành Dực, ngươi đời này không sinh được nhi tử, không… Ngay cả nữ nhi cũng không sinh được!”
Di phu nhân chi thứ tám Lưu Mộng Dao khi nghe nói vậy cắn răng vuốt ve cái bụng bự đã phồng lên, một câu cũng không nói, chỉ vô cùng tao nhã uống một hớp trà trong tay.
Mà đối với chuyện này, Bạch Thiên Thiên đúng là rất tức giận, mười ngày đến đây, lần đầu tiên nàng chủ động đặt chân đến Ngâm Phong các của đại thiếu gia, lên tiếng phê phán vì sinh nhật Hoàn nhi mà lại dám mở tiệc mời gái lầu xanh… Đây là phụ thân như thế nào…
Tố di ở lại Tê Hương các giữ tôn thiếu gia bị trấn kinh, Chỉ Vân đi theo sau lưng thiếu phu nhân đang tức giận, hơi khó hiểu.
Bạch Thiên Thiên rẽ bảy tám lần trong Sở phủ to lớn, đi thật lâu tâm tình mới dần dần bình thản lại.
Mới vừa vòng qua một hành lang, nàng nhìn thấy Sở Thành Tường đang dẫn theo quản gai vội vã đi tới sân lão thái gia, trên mặt có vẻ nghiêm túc khó thấy, đôi môi mím chặt, chân mày cũng nhíu lại.
Bạch Thiên Thiên lùi về phía sau mấy bước núp sau bụi hoa bên cạnh hành lang theo bản năng, từ giữa khe hở tầng tầng lớp lớp bụi hoa nàng nhìn thấy nhị thiếu gia đã nhiều ngày không thấy trầm ổn đi qua trước mắt, mí mắt cũng không hạ xuống, giống như vốn không để ý đến nàng, chỉ có điều khi bộ áo trắng lướt qua cành hoa, một câu nói đột nhiên nhảy vào đầu: ngươi lại ngây thơ đến mức cho rằng Sở Thành Tường thật sự thích ngươi…
Nhị thiếu gia đi qua thật lâu, Bạch Thiên Thiên mới từ trong bụi hoa ra ngoài, nàng vỗ lá dính bên mép váy, sau đó cười tự giễu, bản thân mình làmm sao vậy, thật sự không giải thích được.
Chỉ Vân đứng phía sau nhẹ giọng hỏi một câu: “Tiểu thư còn đi tìm cô gia không?”
“Đi, đương nhiên là phải đi!” Bạch Thiên Thiên nhíu mày xoay người đi về phía Ngâm Phong các.
Lúc này Sở đại thiếu gia của chúng ta đang chán đến chết thưởng trà trong hậu hoa viên, đã vài năm hắn khó được thanh nhàn như vậy, nhưng sau thanh nhàn, chính là nhàm chán, mà sau nhàm chán, vậy sẽ thành thói hư tật xấu của nam nhân.
Bụng no thì nghĩ đến dâm dục, lúc này chính là nói đến Sở Thành Dực.
Chỉ thấy hắn nâng ly trà chậm rãi uống, đôi mắt hơi nheo lại, dáng vẻ rất hưởng thụ, vừa uống xong một ly, hắn đứng dậy muốn làm chút gì đó, hắn lại nhìn thấy nữ nhân không muốn thấy nhất.
Kể từ sau ngày Sở Thành Dực bị Bạch Thiên Thiên đá xuống giường, lòng tự trọng của nam nhân hoàn mỹ là hắn bị đả kích rất lớn, đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân đá xuống giường, lần đầu tiên die endal anequ uuydonn bị nữ nhân nhăn mặt, lần đầu tiên bị nữ nhân chẳng thèm ngó tới xì mũi coi thường… Tón lại, tất cả những lần đầu tiên này tăng lên cảm giác khiến cho hắn không bao giờ muốn gặp Bạch Thiên Thiên nữa.
Vì vậy, tâm tình tốt vừa rồi hoàn toàn không còn, hắn liếc xéo tới nữ nhân là phu nhân của mình, tức giận hỏi một câu: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Ngày mai, không cho phép mời mấy nữ nhân lầu xanh lung tung lộn xộn về phủ.” Bạch Thiên Thiên nói thẳng rõ ràng vào ý đồ, hơn nữa lấy dáng vẻ thiếu phu nhân cần có.
Sở Thành Dực sững sờ, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, không mặn không nhạt hỏi một câu: “Ngươi… Ghen?”
Thiếu phu nhân trợn trắng mắt lên, “Ngày mai là sinh nhật Hoàn nhi…” Vậy mà lời của nàng còn chưa nói hết, đại thiếu gia đã ngắt: “Ta biết rõ, từ từ nó sẽ quen.”
Thói quen phụ thân mang một đống lớn gái lầu xanh về chúc mừng sinh nhật cho bé? Bạch Thiên Thiên bị suy nghĩ hung hãn của Sở đại thiếu gia chấn động hoàn toàn.
Sở Thành Dực miễn cưỡng dựa trên ghế trúc, nhàn nhã nói: “Ta nghe nói trong Túy Nguyệt phường có Tuyết Trần cô nương hát rất khá, cho nên mời về nhà nghe mọt chút, khả năng chơi đàn của Mộng Dao, khả năng nhảy của Nguyệt Vũ, nếu thêm một con chim hoàng oanh biết ca hát, vậy đã đủ…”
“Biết ca hát khá hơn rồi…” Bạch Thiên Thiên khinh thường, Hạnh Hoa tỷ ở trong thôn còn biết ca hát, hơn nữa hát còn rất êm tai.
“Nữ nhân hát tốt, vả lại dáng dấp giống như tiên trên trời càng ít…” Sở Thành Dực khẽ lắc đầu, hắn lăn lộn trong giới thanh lâu vài năm, lời nói tự nhiên có phân lượng, cần phải biết trên giấy cảm giác nông cạn, muốn biết phải tự mình làm… Khụ khụ… đại thiếu gia thuận tay mở quạt quạt mấy cái, sao mới đầu xuân thời tiết lại nóng vậy…
Nam tử sắc mà đến trình độ vô sỉ như thế này đúng là hiếm thấy, Bạch Thiên Thiên nhìn kỹ một lần nữa nam tử được xưng là tuổi trẻ tài cao phong lưu nho nhã này.
Còn trẻ, không tệ; đầy hứa hẹn, đại khái; phong lưu, tuyệt đối; nho nhã, không biết…
Bạch Thiên Thiên lắc đầu, xoay người định đi, Sở Thành Dực lạnh lẽo thêm một câu: “Ngươi cách xa Hoàn nhi một chút, nếu không phải ngươi, mẫu thân Hoàn nhi cũng sẽ không rời chúng ta đi.”
Bạch Thiên Thiên nghe vậy dừng chân, cũng không trả lời, lúc đi ra khỏi Ngâm Phong các chợt thấy di phu nhân các phòng trong phủ đều đáng thương.
Nàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên lần nữa, trời thật cao, xanh biếc, hoàn toàn trong suốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.