Ngày hôm đó, trong lúc mông lung nửa ngủ nửa tỉnh, bên tai vang lên một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng, giây lát, chăn dưới thân lún xuống. Một đôi tay khi vươn qua muốn mở ra cổ áo của Mục Vân Khanh, nàng trong nháy mắt tỉnh táo, phản ứng nhanh chóng nắm chặt tay người đến, lạnh lùng hỏi: "Ai?"
Đôi tay này không nhẵn nhụi giống như hai tay thái hậu, cũng không nhu hòa như của Nguyễn cô cô, vì vậy nàng thật sự không biết người đến là ai, cảm giác bất an trong lòng dần dần tự nhiên mà sinh ra.
"Iểu công chúa, nô tỳ là Hồng Cừ, ngài còn nhớ không," Một trận tiếng la hưng phấn vang lên bên tai, tay Mục Vân Khanh bị Hồng Cừ cầm ngược ở trong tay, rõ ràng hai người là quen biết.
Người đến chẳng qua xuân xanh hai mươi mấy, khuôn mặt trắng sáng, mỹ nhân tươi đẹp.
Mục Vân Khanh ngẩn ra, hai mắt không ngừng chớp chớp, không xác định hỏi về phía người bên cạnh: "Ngươi là Hồng.. Cừ tỷ tỷ?"
"Đúng, là nô tỳ," Hồng Cừ hai tay nắm thật chặt tay nhỏ của Mục Vân Khanh, khi mở miệng nữa, tiếng nói biến đổi, thậm chí mang theo một tia khóc nức nở.
Vân Khanh không khỏi càng mờ mịt, phần mờ mịt này lại mang theo mấy phần vui mừng, hỏi: "Ngươi còn sống? Hai năm trước khi ta trở lại thâm cung, ta ở trong cung từng tìm ngươi, nhưng mà không có bất cứ tin tức gì, lúc đó ta còn tưởng rằng ngươi không còn. Hôm nay xem ra ngươi còn sống, thật tốt."
"Tiểu công chúa, mười năm trước, sau khi ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-le-roi-rung-hoi-tu-noi-nao/1070261/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.