Bảy ngày, ròng rã bảy ngày, từ sau khi ngày ấy đem Vân Khanh từ nhà tranh cứu trở về trôi qua bảy ngày, người đã cứu sống, lại chậm chạp không tỉnh lại. Gió lên mây trôi bên ngoài, biến chuyển từng ngày đều không thể kêu tỉnh nàng. Thái hậu lo lắng không ngớt, chỉ có thể ngày ngày giữ bên cạnh nàng, chờ mong nàng sớm ngày tỉnh lại.
Cây dao găm kia lệch nửa phần nữa, thì thật sự đại la thần tiên cũng không cứu lại được rồi. Tay trắng lướt qua cái trán của nhóc con trên giường, mi mắt một trận tan rã, thái hậu lẩm bẩm nói: "Vân Khanh, bảy ngày rồi, ngươi thật sự như sư phụ của ngươi nói ngươi không muốn tỉnh lại sao."
Ngày đó tình cảnh thế nào bây giờ nghĩ đến đều cảm thấy kinh tâm sợ hãi, thái hậu đem người mang về biệt viện trong lòng tất nhiên là hối hận đan xen, vốn cho rằng sau khi đợi được Tịnh Huyên bình an, cô liền tới tìm Vân Khanh nói ra chân tướng sự thật, ai ngờ Vân Khanh sẽ tự mình rời khỏi.
Thái hậu thở dài, ngày đó nếu không phải Nguyễn Nguyệt phát hiện Vân Khanh còn có hơi thở, chỉ sợ cô sẽ hối hận cả đời. Dưới tình thế bất dắc dĩ, Mục Thụy Quân đi Dược Vương Cốc mời tới lão cốc chủ Thẩm Kiếm Phong. Vân Khanh vốn là đồ đệ của hắn, hắn làm sao có lý lẽ không cứu.
Chân tướng làm sao, đã biết được. Mục Thụy Quân đứng phía sau rèm, đem tất cả lời nói đều nghe vào. Tô Mộng Oánh nằm mơ cũng không nghĩ đến, thái hậu sẽ tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-le-roi-rung-hoi-tu-noi-nao/1070260/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.