Ta họ Tùy, tên chỉ có một chữ Đường. Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy tên ta, đều nghĩ lầm ta là con gái.
Năm ấy khi ta năm tuổi học viết tên mình xong, hiểu được ‘đường’ trong hoa hải đường cùng ‘đường’ trong đại Đường thịnh thế cách biệt một trời, ta bất mãn chất vấn lão cha vì sao đặt cho ta cái tên thiếu uy phong như vậy.
Lão cha ta thân là Tương Tây Phong Lôi Ngũ Hành đường đường chủ cười tủm tỉm nhớ lại nói: “Năm đó thời điểm mẹ con mang thai con, ăn cái gì cũng không đúng khẩu vị, chỉ có hải đường cao do tỷ muội tốt của nàng là Kim phu nhân làm, ăn bao nhiêu cũng không ngán. Mẹ con vốn muốn gọi con là Hải Đường, ta nói tên ba chữ gọi quá phiền toái, cứ gọi Tùy Đường là được.”
Mấy nha đầu bên cạnh nghe được, đều che miệng cười trộm. Ta thở phì phì kháng nghị: “Con không thích tên này, con muốn đổi tên!”
Mẹ nãy giờ vẫn đang cắn hạt dưa, lúc này trừng mắt hạnh, “Thằng nhóc này con thực không hiểu chuyện! Tên do cha mẹ đặt ra con có thể tùy tiện đổi sao? Không được đổi!”
Ta sợ nhất là mẹ nổi giân, mếu mếu miệng, khóc chạy ra ngoài.
Lão cha nhỏ giọng oán trách mẹ: “Sư muội, có chuyện từ từ nói! Muội xem muội dọa con sợ rồi.”
“Nè ── muội dạy con, huynh không giúp muội, ngược lại còn nói muội, huynh muốn tạo phản à!” Mẹ nắm râu lão cha đại phát thần uy của nữ nhân, nghe được lão cha luôn miệng xin tha mới buông tay, đắc ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lac-vi-thuc-quan/196899/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.