Chương trước
Chương sau
Tháng bảy tháng tám mưa sa, hạt mưa nặng nề rơi trên từng phiến lá sen, bọt nước trắng lăn tròn, lăn tròn rồi vỡ tan.

Trầm Thịnh chạy trong mưa, một thân ướt đẫm, mái tóc đen huyền dính bết vào mặt, đôi mắt cong cong mở thật to, sáng rỡ mà vô hồn. Hắn hung hăng quệt đi nước mưa trên mặt, không hiểu vì sao càng lau càng thấy trước mặt một mảnh mù mờ.

Trầm phủ một đêm xét nhà, tội danh tư tàng vũ khí. Một xe cuối cùng chưa kịp chuyển đi đã bị tìm thấy.

Hắn không hiểu, chẳng phải Trầm phủ lớn như vậy sao? Vững chắc như vậy, dù không phải sừng sững như Viễn hầu phủ, cũng không sánh với phủ tư mã, phủ tể tướng, thế nhưng cũng là một thị lang không phải sao?

Hắn có phải nên vui hay không? Trước cửa nhà giàu có chuyện xấu, hắn là do a đầu hồi môn của phu nhân sinh ra, từ nhỏ đã không được thừa nhận.

Bọn họ thậm chí ngày ngày hành hạ mẫu thân hắn, vì hắn mà mẫu thân đã liều hết hơi sức bảo vệ, tận khi hắn đã trưởng thành bà mới xuôi tay.

Thế nhưng, quan binh đến, phụ thân hắn liều chết không nhận nhi tử này, cao giọng hô hắn là dã chủng, cứu hắn một mạng. Cho dù, chỉ là mong hắn có thể kéo dài huyết mạch Trầm gia, thì trong lòng hắn cũng không rõ tư vị gì.

Con đường nhỏ vắng tanh, người người trú mưa, nước mưa dội lên người, thấm ướt giày.

Dưới chân cầu gỗ nhỏ có bóng ô che rợp, dương liễu rủ xuống, nhìn không rõ mặt. Nhưng hắn nhận ra hai người kia. Một người là cửu vương nữ cao cao tại thượng, xú danh lan xa, bao dưỡng rất nhiều nam sủng. Vậy nhưng khuôn mặt lạnh tanh ngày hôm qua khi dẫn người đến phủ lại không thấy một tia phóng túng, mà lạnh như bông hoa tuyết trên đỉnh núi. Người còn lại một thân áo xanh thẫm, góc mặt anh tuấn hơi âm nhu, tay cần ây dù che cho hai người còn lại, là Bạch Trì thị quân luôn săn sóc không rời bên người cửu vương nữ.

Trầm Thịnh hơi dừng bước. Hắn không ngốc, cửu vương nữ không phải vô tình mà chạy đến đây đâu? Cửu vương nữ, nói một cách nghiêm khắc, không phải cũng tương tự với hắn sao? Mẫu thân vốn là một cung nữ chăm hoa, vì sinh được vương nữ, cho dù đã khó sinh mà mất, cuối cùng được phong một cái chiêu dung nho nhỏ. Nàng còn khổ sở hơn hắn, hắn được bảo bọc đến trưởng thành, còn nàng, có phải nàng che hết gai nhọn kia đi để tự bảo vệ bản thân hay không?

Qua ngày hôm qua, ai nấy đều nhận ra móng vuốt sắc nhọn được giấu kín của cửu vương nữ đang dần lộ ra rồi.

Hắn ha ha cười hai tiếng nhạt nhẽo, bước đến gần.

Cơ Hàm Ngọc lười nhác buông tay ngọc vẫn bám lấy ống tay áo của Bạch Trì xuống, nhìn người trước mặt một thân chật vật.

-     Thảo dân tham kiến cửu vương nữ, tham kiến Bạch...Bạch công tử. 

Bạch Trì một tay đưa lên sờ mũi, nụ cười bên môi vẫn nhạt nhòa. Thực ra hắn cũng không hề bài xích người ta gọi mình là thị quân, dù sao thì cũng thế thôi.

Cơ Hàm Ngọc xoay ngọc bội trên tay, hờ hững:

-     Trầm công tử, nay Trầm phủ đã li tán, ngươi có dự tính gì chăng?

-     Thảo dân...Không có. – Hắn tự giễu. Không học vấn không nghề nghiệp, ngày ngày chỉ say mê luyện võ mong có ngày bảo vệ được mẫu thân, thế nhưng chưa kịp thành tài, người đã đi rồi. Bây giờ hắn có thể làm gì? À, có lẽ, có thể một thân mạnh khỏe này đem đi làm bảo tiêu gì đó, nói không chừng cũng đủ nuôi thân.

Nàng hơi trầm ngâm, chuyện Trầm phủ, mặc dù là xử đúng tội, thế nhưng cũng do một tay nàng bày ra bẫy, nói sao cũng hơi không được tự nhiên. 

Nhưng cũng không lâu, nàng liền mở miệng, có điểm hơi chần chừ:

-     Trầm công tử, ngươi, có muốn, tòng quân không? À, ý ta là, theo nghiệp binh ấy?

Giống như đang cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, nàng trầm ngâm:

-     Ta có nghe nói ngươi cũng tập luyện võ công. Ngươi thấy Lang Nha quân thế nào? Tất nhiên ngươi cũng phải được chấp nhận mới được vào...

Hắn hơi ngơ ngác:

-     Lang Nha quân? Là Lang Nha quân luôn thủ hộ ở phương Bắc, vô chủ vô tướng ư?

-     Chính là nó, nhưng không phải vô chủ. – Nàng hơi bất đắc dĩ, một đội quân lớn như thế, mạnh như thế, nói vô chủ, ai tin! Thật vô chủ chắc đã sớm đi làm thổ phỉ hết! – Chủ soái chắc ngươi cũng biết. Trầm công tử, ngươi nghĩ thế nào?

Trầm Thịnh cắn môi, hắn không phải loại con cháu thế gia cả ngày ăn cơm nhả ra thơ, hắn có nghe về danh tiếng Lang Nha quân. Uy vọng của họ càng dịch về phương Bắc càng cao, dân chúng địa phương, có lẽ đem họ trở thành thần sống rồi.

Hắn, cũng muốn thử!     

Đưa tay quệt nước mưa vẫn xối xả trên mặt, hắn hít một hơi:

-     Được!

Cơ Hàm Ngọc hơi thở ra, lúc này mới dặn dò:

-     Vậy thì sáng mai giờ thìn ngươi ra phụ cận Lâm Uyên, sẽ có người đưa ngươi đi. Thế nhưng có được vào Lang Nha quân hay không ta không thể đảm bảo.

-     Thảo dân hiểu. Đa tạ cửu vương nữ.

Nàng hơi gật gật đầu, cũng không nói nhiều mà xoay người đi thẳng. Bạch Trì hơi liếc mắt nhìn Trầm Thịnh một cái, cũng nhanh chóng bung dù đuổi theo che cho nàng.

“ Tiểu Trì, sao ngươi không muốn cho hắn biết là ngươi giúp hắn?” – Cơ Hàm Ngọc ôm lấy cánh tay người bên cạnh, hơi tựa vào hắn lười biếng.

Bạch Trì lắc đầu:

-     Hắn và ta không khác nhau là mấy, mà không, có khi trong suy nghĩ của hắn ta còn không bằng hắn đấy! Nếu để hắn biết là ta cầu xin giúp, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.

Nàng bĩu môi cười nhạt, ánh sáng lạnh trong mắt tăng lên vài phần:

-     Ai dám nói ngươi không bằng hắn. Ta nhất định khiến tiểu Trì trở nên thật cao quý, không ai dám xúc phạm ngươi! Hừ, tiểu tử kia cũng thật tốt số, một cái bánh đổi một cái mạng về cho hắn, còn sắp xếp chỗ tốt như vậy!

Bạch Trì hơi thất thần nhớ đến năm đó, đứa nhỏ đói gầy tong teo, thơ thẩn trèo cây tìm chút quả dại lấp bụng, được một cậu bé khác cũng không mấy no đủ hơn mình, tặng cho một cái bánh.

Cho dù sau này ăn sơn hào hải vị, hắn vẫn không thể quên mùi vị cái bánh bao to lớn mà khô khốc kia, hơi có mùi, lại mặn chát nước mắt.

Trên lầu cao, Khinh Nguyệt cũng nhìn mưa ngẩn người, trước mắt nàng cũng chỉ là mưa trắng trời trắng đất.

Sở Phong không biết đứng sau từ khi nào, hơi khom người nói nhỏ:

-     Chủ tử, cửu vương nữ đi rồi. 

-     Hắn đáp ứng không?

-     Có. Chủ tử, thứ cho Sở Phong lắm miệng, tại sao người lại đồng ý cho tiểu tử kia cơ hội chứ? Lang Nha quân có phải hơi quá sức với hắn hay không? Có khi không phải giúp hắn mà là hại hắn.

Khinh Nguyệt mỉm cười, thổi chén trà trong tay. Sở Phong nói không phải vô cớ, Lang Nha quân đều là những người tâm cao khí ngạo, nếu thực lực chưa đủ sánh với bọn họ, chắc chắn sẽ ăn không ít đau khổ. Thế nhưng, Trầm Thịnh người này cũng là một mầm non tốt. Hơn nữa, dù sao cửu vương nữ cũng đích thân vì lam nhan* trong lòng, nàng cũng nên vì mấy chục xe vũ khí kia mà bán chút mặt mũi.

*lam nhan: nếu như hồng nhan là nữ tử thì lam nhan là nam tử, ở đây là chỉ bạn Trì của Hàm Ngọc ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.