Khinh Nguyệt đưa mắt nhìn, rồi cũng không nói gì nữa. Giống như khung cảnh gần mười năm về trước tràn về, tiếng người kêu la thảm thiết.
Không, khi đó, người chết đa số là phụ nữ, trẻ em, những người trên tay không tấc sắt. Có đứa nhỏ buổi sáng mới cười đùa chơi với nàng, đến đêm đã nằm trong vũng máu, chết không nhắm mắt.
Khinh Nguyệt nhắm mắt lại. Ôm tâm tình của một người đã ba mươi tuổi, trở về làm đứa bé sơ sinh, suốt sáu, bảy năm trời nàng đều sống mơ mơ màng màng, tự cho mình là kẻ ngoài cuộc, dùng con mắt lạnh nhìn đời.
Đến tận khi mất đi rồi, mới hiểu được nỗi đau.
Lạc Cơ trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng bất an. Hiện tại chỉ mong suy nghĩ của nàng không đúng. Con ngựa sải những bước dài mạnh mẽ phi như bay, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, tiếng vó đạp xuống đất mạnh mẽ vang dội. Con đường này tuy nhỏ một chút, nhưng là một lối tắt hoàn hảo khi cần kíp, lúc nàng dẫn quân cũng là đi theo con đường này.
Bên trên sườn dốc cách đó khá xa, Trầm Thịnh trầm ngâm nghe ngóng. Không sai, trước ngày xuất binh hắn đã nhận được sự chấp thuận của mười sáu vị cận vệ, cũng là đội trưởng mười sáu đội tinh nhuệ Lang Nha quân. Ngoài ý muốn phát hiện ra khả năng tính toán cùng với giác quan cực kì linh mẫn, hắn đã gia nhập tổ trinh sát. Lúc này động tĩnh bên tai rõ mồn một, vành tai hắn hơi động, khẩn trương quay sang gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-kiep-hong-nhan/3193561/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.