Vũ Văn Sâm lôi kéo muội muội, hiện tại hắn đã bị khí lạnh tản ra quanh người Sở Mị Dạ hù sợ! Hồi tưởng lại nửa năm trước, mình còn làm việc bất chính với nữ nhân này, không biết Sở Mị Dạ có nhân cơ hội trả thù hắn hay không?
Lúc này, ở trong lòng Vũ Văn Thiển vô cùng phức tạp, nàng biết mình không đấu lại Sở Mị Dạ, cho dù là chết nàng cũng sẽ không thể làm thương tổn đến một sợi tóc của hắn. Nhưng muốn nàng vì vậy mà thua trận, cụp đuôi rời đi giống như chó hoang, nàng không làm được!
Dùng mắt liếc Thủy Liên Y một cái, nữ nhân này có vẻ mờ mịt, còn có chút thương cảm. Không bằng cứ xuống tay từ nữ nhân này.
"Sở Mị Dạ! Chàng đã đối với ta như thế, như vậy ta sống cũng không có ý nghĩa gì!" Vũ Văn Thiển vô cùng bi thương móc ra môt cây chủy thủ từ trong lòng ngực, chậm rãi đặt ở trên cổ mình.
"Ngươi muốn làm gì?" Thủy Liên Y kêu lên.
Ánh mắt Vũ Văn Thiển nhìn chăm chú vào mặt Sở Mị Dạ, mặc dù bị khát máu và sát khí trên mặt hắn hù dọa, nhưng vẫn gắng gượng nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Muốn chết?" Sở Mị Dạ mặt không biến sắc.
"Thay vì bị chàng bỏ làm cho cả phủ Thừa Tướng mất thể diện, không bằng ta chết ở trước mặt chàng!" trong giọng của Vũ Văn Thiển không có mọt chút dao động.
"Tốt!" giọng Sở Mị Dạ không có bất kỳ tình cảm nào, lời nói ra chỉ có máu lạnh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2568212/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.