Sắc mặt Vũ Văn Thiển từ lúc vào cửa đã không tốt, vừa nghe thấy người nhà hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, không khỏi uất ức đầy bụng. Ôm lấy mẫu thân của mình khóc lóc kể lể một trận.
"Tiểu Thiển, rốt cuộc là làm sao vậy?"Vũ Văn phu nhân sốt ruột! Tiểu nữ nhi mình thương yêu nhất đến Uyên thành nửa năm, làm sao có thể tiều tụy không vui đến như vậy!
Vũ Văn Thiển một bên lấy tay lau nước mắt, một bên oán giận.
"Hắn căn bản là không thương ta, chúng ta đến bây giờ, còn không có....!" Nàng tức giận dậm chân.
"Tiểu Thiển, rốt cuộc là sao lại thế này?"Vũ Văn Sâm đối với muội muội ngại ngùng, có chút không quen nhìn, nàng trước kia không có như vậy!
"Ca! Sự tình giữa vợ chồng làm sao có thể nói cho ngươi biết!" Vũ Văn Thiển buồn bực nhìn hắn.
Vũ Văn phu nhân nhìn ra điểm đáng ngờ nói, "Tiểu Thiển, có lời gì nói cho nương!"
Vũ Văn Thiển cúi đầu ở bên tai Vũ Văn phu nhân nhẹ nói, sắc mặt Vũ Văn phu nhân càng ngày càng khó coi.
"Hắn thế nhưng đối với con như vậy? Con có hỏi hắn vì sao không?"
"Nương! Hắn nói quốc sự làm trọng, chờ về sau ổn định lại..... Hừ!"Vũ Văn Thiển càng nghĩ càng giận."Nương! Cha! Ta nghĩ hắn căn bản là không thích ta!"
Vũ Văn Thừa tướng cùng phu nhân liếc nhau, lão cáo già đa mưu túc trí tựa hồ nhìn thấu chút manh mối.
"Tiểu Thiển, nay Sở Mị Dạ mượn đường của Ân Xích quốc chúng ta, đi đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2568178/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.