Thái Hậu vỗ vỗ tay Sở Húc Nhật "Húc Nhi! Con nhiều phi tử như vậy, nhưng không thấy người nào sinh hạ con trai con gái cho con! Là con không đủ cố gắng sao? Hay bởi vì bồi ở bên người mẫu hậu mà lạnh nhạt các nàng? Húc Nhi! Hồi Triệu thành! Cho phi tử con sinh hạ con nối dòng!"
Sở Húc Nhật nở nụ cười, "Mẫu hậu! Chuyện của Húc Nhi coi như xong! Húc nhi không muốn làm cho con nối dòng trở thành công cụ cho những nữ nhân kia tranh thủ tình cảm! Nhi thần hướng tới loại cảm tình như phụ hoàng cùng mẫu hậu!"
Vuốt ve tóc nhi tử, trước mắt Thái Hậu ướt át "Một mình hắn cô đơn rất nhiều năm! Ai gia rất muốn đi bồi bồi hắn! Nếu mẫu hậu đi, các con không cần khổ sở! Thật sự rất nhớ hắn a!" Trước mắt Thái Hậu hiện lên khuôn mặt người yêu!"
"Mẫu hậu!" Sở Húc Nhật kêu to "Phụ hoàng hi vọng ngài sống thật tốt! Hắn sẽ bảo vệ mẫu hậu! Ngài không được có ý nghĩ như vậy nữa!"
Thái Hậu nở nụ cười, "Mẫu hậu còn muốn nhìn thấy con nối dòng của Dạ Nhi sinh ra, nhìn đến Húc Nhi tìm được nữ tử âu yếm! Sẽ không rời đi sớm như vậy!"
Sở Húc Nhật thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Mẫu hậu nghỉ ngơi! Húc nhi lui xuống trước!"
Ừ! Thái Hậu gật gật đầu, một bên cung nữ đi tới đắp chăn cho nàng.
Sau khi Sở Húc Nhật ly khai Từ Ninh cung, ở trên đường đụng phải cung nữ Tiểu Bình bên người Ngọc Linh Nhi.
"Húc Vương! Hoàng hậu nương nương tìm ngài đi Phượng Vũ cung có chuyện muốn nói với ngài!" Tiểu Bình ngăn ở trước mặt Sở Húc Nhật.
Sở Húc Nhật tà nịnh nở nụ cười một chút "Chuyển cáo Hoàng hậu nương nương! Bổn vương còn có chuyện quan trọng! Ngày khác!" Đẩy Tiểu Bình ra lập tức rời đi.
Phượng Vũ cung!
"Cái gì?" Ngọc Linh Nhi kêu to, rớt bể ly trà trong tay.
Cung nữ Tiểu Bình cúi đầu.
"Ngươi nói đều là thật sự?" Mặt Ngọc Linh Nhi có chút dữ tợn.
Vốn biết được Sở Húc Nhật tiến cung, nàng cho Tiểu Bình đi Từ Ninh cung vụng trộm tiếp hắn qua, nhưng Tiểu Bình lại mang đến một tin tức kinh trời.
"Nô tỳ không dám lừa gạt Hoàng hậu nương nương! Nghe Thái Nhi của Từ Ninh cung nói, hôm nay Húc Vương tiến cung nói cho Thái Hậu, nói Vương Phi của Sở Vương có thai rồi!"
"Húc Vương đâu?"
Tiểu Bình nơm nớp lo sợ "Húc Vương bảo hôm nay có chuyện quan trọng! Ngày khác lại đến! Xuất cung đi rồi!"
Hừ! Ngọc Ninh Nhi gạt đồ ngọc bên cạnh xuống, rơi trên mặt đất dập nát.
"Thủy Liên Y! Bổn cung tuyệt đối không bỏ qua ngươi!" Ngọc Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi. Có thai? Hừ!
Tiểu Bình giống như nghĩ tới điều gì "Đúng rồi nương nương! Nghe Thái Nhi nói, Thái Hậu muốn triệu kiến Thủy Liên Y tiến cung! Tựa hồ muốn ban thưởng danh hào cho nàng!"
Không thể! Ngọc Linh Nhi hai mắt sắc bén, nàng tuyệt đối không cho nữ nhân kia được ban thưởng! Nàng càng không cho nữ nhân kia có kết cục tốt! Sở Mị Dạ không thuộc về nàng, Sở Húc Nhật cũng không thuộc về nàng! Người không thuộc về nàng, nàng tuyệt đối không để cho nữ nhân khác chiếm hữu!
Sở Vương không thương nàng, nàng gả cho hoàng thượng. Nàng nghĩ Sở Mị Dạ nếu chướng mắt nàng, cũng sẽ không coi trọng nữ nhân nào. Nhưng hắn coi trọng tiện nhân bị hắn tự mình đưa đến thanh lâu.
Vốn nghĩ chiếm được Húc Vương thương yêu, hai người mây mưa thất thường, đang thể hội vu sơn mây mưa! Thế nào thành Húc Vương cũng vì nữ nhân kia mà bất hòa với nàng.
Mà hoàng thượng đối với nàng chỉ là một thứ tiết dục mà thôi, không thương tiếc chút nào, chỉ một mực đòi lấy! Ở phía sâu trong nội cung, hoàng thượng không biết cùng bao nhiêu nữ nhân có danh phận vô danh phận cấu kết! Nàng mặc dù có danh phận hoàng hậu, đó cũng là nhìn cha nàng là tướng quân thống lĩnh quân đội.
Nàng thậm chí không mang thai một nam nửa nữ, chỉ có danh hiệu hoàng hậu.
Tất cả đều vì nữ nhân kêu Thủy Liên Y kia, chẳng những nhận được Sở Vương yêu, còn chiếm được Húc Vương yêu!
Trong lòng Ngọc Linh Nhi không ngừng vặn vẹo lại vặn vẹo, nàng không thể để cho Thủy Liên Y tốt được! Tuyệt đối không thể!
Hoàng thượng? Ngọc Linh Nhi nghĩ tới Sở Thánh Hạo! Nay Sở Vương ly khai Mặc thành, vì sao Sở Thánh Hạo còn chưa có động tĩnh? Chẳng lẽ có tân hoan mới nên quên mất nữ nhân kia? Không được! Nàng muốn đi nhắc nhở hắn sự tồn tại của Thủy Liên Y!
"Tiểu Bình! Theo bổn cung đi Mặc Dương cung!"
"Dạ nương nương!"
Ngọc Linh Nhi mang theo cung nữ Tiểu Bình bên người đi tới Mặc Dương cung!
Hoàng thượng Sở Thánh Hạo hạ triều trở về nhất định sẽ trong cung cùng nữ nhân mây mưa thất thường. Ngọc Linh Nhi dùng đầu ngón chân đều có thể dự đoán được! Chỉ là, hôm nay tựa hồ có chút không giống.
Cửa Mặc Dương cung mở ra, bọn thái giám cũng không ngăn trở.
Ngọc Linh Nhi đi đến bên trong, nhìn đến Sở Thánh Hạo ngồi ở trước bàn.
"Hoàng thượng!"
Sở Thánh Hạo nâng lên con ngươi hẹp dài đen sáng, tà khí nở nụ cười "Hoàng hậu thật đúng là nóng vội!"
Ách...... Ngọc Linh Nhi sửng sốt một chút "Linh Nhi không hiểu ý tứ của hoàng thượng!"
Mặt Sở Thánh Hạo chìm xuống, "Hoàng hậu chẳng lẽ không phải tới hỏi trẫm vì sao còn chưa đi tìm nữ nhân của Sở Vương sao?"
"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi đột nhiên cảm thấy có chút kinh hãi, vẻ mặt tất cả đều bị Sở Thánh Hạo nắm giữ... Làm cho nàng cảm thấy thực sợ hãi.
Sở Thánh Hạo đứng lên đi đến trước mặt nàng, một phát bắt được cổ tay nàng.
"A!" Ngọc Linh Nhi đau nhíu mày.
"Hoàng hậu! Trẫm muốn làm chuyện gì không cần ngươi nhúng tay! Nếu ngươi muốn ngồi vững vị trí hoàng hậu cũng đừng làm cho hậu cung chướng khí mù mịt!" Ánh mắt Sở Thánh Hạo lạnh như băng!
"Hoàng thượng! Linh Nhi chỉ suy nghĩ vì hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi không biết Sở Thánh Hạo vì sao u ám như vậy.
Hừ...... Sở Thánh Hạo hừ lạnh một tiếng!
"Trẫm thích nữ sắc mọi người đều biết! Chỉ là, hoàng hậu cũng không nên biến chuyện mình thích nam sắc thành dư luận xôn xao! Nếu không, trẫm không tha cho ngươi!"
"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi sợ tới mức bịch bịch quỳ gối trước mặt Sở Thánh Hạo, trong lòng bồn chồn! Hoàng thượng làm sao có thể nói ra lời như vậy? Chuyện của nàng, không nên bị phát hiện a!
Sở Thánh Hạo cười lạnh "Hoàng hậu, trẫm còn có chuyện muốn ngươi làm!"
Ngọc Linh Nhi nơm nớp lo sợ đứng lên, “Hoàng thượng có gì phân phó?"
"Trước tiên nói một chút về mục đích ngươi tới!"
"Thái Hậu chuẩn bị phong hào cho Thủy Liên Y, bởi vì..... Nàng có con nối dòng của Sở Vương!"
Ánh mắt sắc bén của Sở Thánh Hạo chợt lóe, khóe miệng lộ ra cười lạnh.
"Ngày mai trẫm sẽ tuyên Thủy Liên Y tiến cung! Đến lúc đó, Hoàng hậu nương nương nên biết làm như thế nào?"
"Hoàng thượng! Húc Vương ở bên cạnh nàng! Chỉ sợ sẽ không cho nàng tự mình vào cung!" Hơn nữa trải qua sự kiện lần trước ở Cánh Luật viện sau, cơ hội cho Thủy Liên Y một mình vào cung chỉ sợ rất nhỏ! Sở Húc Nhật nhất định sẽ đi theo bên người!
Trên mặt Ngọc Linh Nhi lộ ra hận ý, vừa nghĩ tới Sở Húc Nhật suốt ngày đi theo bên cạnh con tiện nhân kia, nàng hận không thể bầm thây nữ nhân kia vạn đoạn. Quyến rũ mê hoặc người như vậy có thể thừa dịp Sở Vương không ở nhà, cấu kết Húc Vương tới giường hay không?
Sở Thánh Hạo nhìn mặt của nàng, "Trẫm thầm muốn có được cơ thể nữ nhân kia! Hoàng hậu chỉ cần phối hợp trẫm! Về phần Húc Vương! Trẫm sẽ cho hắn nhìn thấy trò hay!"
Ngọc Linh Nhi gục đầu xuống "Hoàng thượng nói như thế nào, Linh Nhi tự nhiên làm theo! Nhưng nữ nhân kia đã có cốt nhục của Sở Vương! Nếu như bị Sở Vương biết, chỉ sợ sẽ...... "
Sở Thánh Hạo trừng mắt "Hoàng hậu cảm thấy trẫm sẽ sợ Sở Vương?"
"Linh Nhi không dám! Hoàng thượng là vua của một nước, tại sao có thể dùng Vương gia so với hoàng thượng!"
"Ngày mai! Hoàng hậu theo chỉ thị của trẫm làm!" Sở Thánh Hạo kéo Ngọc Linh Nhi nói nhỏ bên tai nàng.
"Hoàng thượng......!" Vẻ mặt Ngọc Linh Nhi đột nhiên kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.
"Nghe theo là được!" Sở Thánh Hạo vẻ mặt sát ý, "Hoàng hậu cũng biết rồi! Nếu không đứng ở bên trẫm, như vậy chính là đứng bên tử vong kia!"
Môi Ngọc Linh Nhi run rẩy "Linh Nhi...... Tuân mệnh!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]