Nghe Sở Thánh Hạo nói xong, Sở Mị Dạ híp mắt.
"Hoàng thượng! Bổn vương muốn lập tức lên đường trở về Uyên thành! Trước giải quyết Đột Quyết lại nói!"
"Sở Vương cực khổ!" mắt hẹp dài của Sở Thánh Hạo lộ ra nụ cười, "Ý của Húc vương?"
Sở Húc Nhật liếc Sở Thánh Hạo một cái, khóe miệng khẽ động một cái "Nếu Uyên thành báo nguy, Điềm thành của Bổn vương cũng cần xuất binh trợ giúp! Bổn vương tự nhiên sẽ cùng Sở Vương xuất chinh!"
Sở Thánh Hạo xem ra rất cao hứng "Hai vị Vương gia trung thành yêu nước như thế, trẫm thật rất vui mừng! Trước mắt đánh bại ngoại địch xâm lấn là chuyện lớn, kính xin hai vị Vương gia mau lên đường!"
Ra khỏi hoàng cung, Sở Mị Dạ và Sở Húc Nhật ngồi trên lưng ngựa.
"Húc!" Sở Mị Dạ đột nhiên ghìm chặt dây cương.
"Vương huynh?" Sở Húc Nhật không hiểu!
"Đệ thật muốn đến Uyên thành?" Sở Mị Dạ nhìn hắn.
"Chẳng lẽ Vương huynh cho là đệ đệ đang nói đùa? "Sở Húc Nhật cười khẽ, “Đệ đệ ở trong mắt ngươi vẫn là người chỉ biết uống rượu mua vui sao?"
"Húc!" Sở Mị Dạ híp mắt, "Cảm thấy chuyện có chút kỳ hoặc!"
"Ừ?"
"Binh tướng Uyên thành cùng Bổn vương kháng chiến nhiều năm, không có khả năng có gian tế! Bổn vương tin tưởng thủ hạ mình! Cảm giác chuyện chẳng phải đơn giản! Húc! Ngươi ở lại Mặc thành, không cần cùng đi!"
Sở Húc Nhật nhướng lông mày một cái "Vương huynh! Đệ đệ không hiểu ý của huynh là!"
Tròng mắt Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2568002/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.