"Đêm qua, vương huynh biểu hiện tốt không?" Hai mắt Sở Húc Nhật lạnh như băng nhìn nàng cắn môi anh đào loang lổ vết máu.
Thủy Liên Y quay đầu đi chỗ khác, "Không mượn ngươi xen vào!"
Hừ! Hắn cười lạnh."Tiện nhân!" Lấy tay bóp chuyển thẳng đầu nàng. "Xem ra vương huynh không thỏa mãn ngươi! Nếu không lấy năng lực của hắn, ngươi hôm nay còn xuống giường được sao?"
Thủy Liên Y sửng sốt? Năng lực của Sở Mị Dạ? Hắn có năng lực gì? Vì sao nàng không xuống giường được?
Xem nàng vẻ mặt mê mang! Trong mắt Sở Húc Nhật đột nhiên trở nên ám chìm, tay hắn xuống phía dưới tìm kiếm, nữ nhân này trang thuần hay thật tinh khiết?
"Không cần!" Nàng thét chói tai. Hai chân khép lại. Nhớ tới ngày lăng nhục kia, trong lòng phát lạnh. Nàng không cần nam nhân nào ngoài Sở Mị Dạ chạm vào nàng, thà rằng chết cũng không cần.
Nàng sợ? Sở Húc Nhật phi thường có hưng trí! Mãnh thú thích xem bộ dáng con mồi sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
"Còn không có nữ nhân dám cự tuyệt ta!" Đầu gối hắn dùng sức đẩy ra hai chân của nàng, ngón tay thăm dò vào.
A! Nàng cắn môi, nhịn xuống thét chói tai, vẫn là đau như vậy, nhất thời trong mắt lệ quang lóng lánh.
Hắn lại nhúng chàm nàng, nếu nàng là nữ nhân cổ đại bị hắn đụng chạm như vậy, nhất định muốn chết đi bảo toàn trong sạch! Cho dù nàng không phải nữ tử cổ đại, thế cục bây giờ nàng cũng thật muốn đi chết.
Chặt như vậy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2567952/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.