Khungcảnh ở trên lầu cũng chỉ đỡ hơn ở phía dưới một chút, cánh cửa sổ ở đây vẫnbình yên vô sự chưa bị dỡ ra làm củi đốt.
ChâuChâu bước lên khiến chiếc cầu thang lắc lư, dọc theo đườngđi, trong lòng thấy sợ hãi, tim đập nhanh, nên đi vô cùng cẩn thận.
Cầuthang phủ đầy bụi bặm chỗ chỗ lỗ thủng, mới giẫm lên một bước đã phát ra nhữngtiếng kọt kẹt và còn sự rung động mãnh liệt như sắp đổ sụp tới nơi rồi, đã thếnàng còn giẫm thủng một bậc cầu thang may mà thu chân nhanh nếu không chắc chắnsẽ trượt chân ngã xuống. ( cái phủ đệ bị bỏ hoang 10 năm của Tây An tiết độ sứđây đó hả chời? kinh khủng! sao tưởng tượng giống như là khu phế tích từ ngànnăm trước thế nhở =]] )
Cầuthang như vậy mà vẫn có người đi được sao? Dáng nhỏ xinh như nàng bước lên còncảm thấy nơm nớp sợ hãi, mà Hải Đông Thanh cao lớn cường tráng, nặng gấp mấylần so với nàng lại không làm sụp hết ván cầu thang? Chẳng lẽ khi hắn lên lầuđều là dùng khinh công hay sao? ( MN: chắc thế wá chứ cái thân “bố tượng” của Thanhk mà đi lên không khéo đến lượt tỷ fải đu dây lên mất^^)
Cuốilầu hai là một cánh cửa gỗ.
Cònchưa bước tới cửa bên trong đã truyền ra âm thanh.
“Tiếnvào”
Tiếngnói trầm thấp dễ nghe vang lên, cho dù cách cửa gỗ vẫn lộ ra khí thế bức người.Tiếng nói quen thuộc này khẳng định là từ miệng vị chủ nhân tương lai trongvòng ba tháng của nàng.
“Lỗ taicủa ngươi thật là tốt” Nàng nói thầm, tay dùng chút lực đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khai-phu-quy/138768/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.