Lý Ích đáp :
- Tại hạ muốn hỏi cho biết mà thôi. Kẻ bàn quan ai mà không muốn biết trước kết quả vụ này ra sao?
Trương Quân gạt đi :
- Ngươi đừng hỏi đến là hơn.
Lý Ích nghĩ thầm :
"Nghe giọng lưỡi thằng cha này thì dường như A Hương không địch nổi mụ ác phụ kia." Bất giác gã bồn chồn trong dạ. Nhưng rồi gã tỉnh ngộ tự nhủ :
Lo lắng nóng nẩy cũng chẳng ích gì, cần phải bình tĩnh để suy nghĩ còn hơn.
Gã đã nghiên cứu tinh thông binh pháp, nên hiểu khá nhiều cơ mưu huyền biến.
Lý Ích tự nhủ :
- Nếu bản lãnh A Hương không địch nổi mụ ác phụ thì chỉ có biện pháp duy nhất là làm cho mụ phải phân tâm, khiến chân tay mụ chậm lại, hoặc giả A Hương mới có cơ phản bại thành thắng.
Gã nghĩ vậy là đúng yếu quyết về võ học. Vấn đề còn ở chỗ dùng cách gì khiến cho Tiền Như Mạnh phân tâm được ?
Lý Ích ngẫm nghĩ một lúc, bỗng lên tiếng :
- Trương Quân ! Phong độ của tôn giá khác hẳn người tầm thường. Chắc tôn giác là tay hào kiệt hơn đời?
Trương Quân kịt mũi một cái. Tuy hắn không nói gì, nhưng vẻ mặt đã bớt phần lãnh đạm.
Lý Ích lại hỏi :
- Tiểu đệ có điều không hiểu là bản lãnh của tôn giá không phải hạng tầm thường mà sao chịu tuân theo mệnh lệnh của mụ đàn bà kia sai khiến ?
Trương Quân đáp :
- Việc đời ngoắt ngoéo, nhiều khi không thể giải thích được.
Lý Ích hỏi vặn :
- Phải chăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huyet-than-cong/1841448/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.