Lịch sử thường đi những bước rất kỳ cục, ít ai lường trước được. Có khi nó rẽ ngoặt một trăm tám mươi độ khiến mọi thứ tưởng đã trật tự bỗng chốc trở nên lộn tùng phèo.
Tôi không nói ngoa. Từ ngày tôi thường xuyên lui tới nhà nhỏ Hồng, cán cân lực lượng giữa tôi và các đại kình địch bỗng thay đổi hẳn. Ưu thế bây giờ thuộc về tôi một cách rõ rệt.
Ngữ, Nghị, Hòa chỉ biết nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Ngay cả "giáo sư" Bá cũng không giấu vẻ ghen tức với tên đồ đệ may mắn của mình. Nó có vẻ ấm ức về chuyện tôi không cần nhờ nó mà vẫn tiếp cận được với Gia Khanh một cách ngon lành. Nó cảm giác nó là sư phụ dỏm. Nó mang mặc cảm bị tôi bỏ rơi. Mặt Bá cứ xụ xuống khiến tôi phải bỏ mất ba ngày để động viên nó, nào là tôi chẳng có tài cán gì, chỉ nhờ ân đức ông bà tôi mới có được hạnh phúc ngày hôm nay, nào là mặc dù đã được nhỏ Hồng hỗ trợ, tôi còn cần phải hỏi ý kiến nó dài dài trên con đường tình quanh co khúc khuỷu đang chờ tôi trước mặt, vân vân và vân vân...
Tôi tâng bốc một hồi, Bá tươi tỉnh lên liền. Nó quên phắt giận hờn, vỗ vai tôi khen ngợi:
- Mày khá lắm! Đúng là thánh nhân hay đãi kẻ khù khờ! Đối với mày bây giờ, những khó khăn lớn nhất đã ở lại phía sau!
Tôi chép miệng:
- Còn tao thì bây giờ tao mới thấy khó!
- Đừng nghĩ quẩn! Thời gian khó thực sự đã qua rồi!
Tôi chớp mắt:
- Nhưng mày phải cho tao biết tao nên làm gì trong lúc này chứ!
Bá khịt mũi:
- Chẳng làm gì sất! Cứ tới chơi và trò chuyện bình thường với nhỏ Hồng và Gia Khanh! Mày là lửa, Gia Khanh là rơm, xáp lại gần nhau trước sau gì cũng xảy ra "hỏa hoạn", mày đừng lo!
Bá nói có sách, mách có chứng. Chiến thuật của nó, binh pháp cổ gọi là "bất chiến tự nhiên thành". Nhưng tôi chẳng muốn thực hiện kế hoạch "không chiến" đó. Tôi muốn "tử chiến" kia. Luồn lách cực khổ bao tháng ngày, nay mới có dịp tiếp cận với đối phương mà "không chiến" thì uổng quá!
Trong khi tôi đang lưỡng lự không biết có nên làm theo lời Bá hay không thì một hôm, nhân lúc nhỏ Hồng đi vắng, Gia Khanh đột ngột hỏi tôi:
- Nghe nói hôm trước Khoa làm thơ tặng Gia Khanh phải không?
Tôi không bao giờ chờ đợi một câu hỏi gây cấn như thế. Vì vậy khi Gia Khanh tung câu hỏi ra như tung một cú đấm quyền Anh, tôi lặng người mất mấy phút. Mãi một hồi lâu, tôi mới mở miệng lí nhí đáp:
- Phải.
- Rồi Khoa lại vẽ hình tặng Gia Khanh nữa phải không? - Gia Khanh tiếp tục gặng hỏi.
Tôi gật đầu một cách khó khăn, bụng hoang mang vô kể. Tôi không hiểu Gia Khanh sẽ dẫn tôi đến đâu với những câu hỏi cắc cớ của nó. Hay nó định nhắc lại râu ria hôm nọ?
Dường như Gia Khanh đọc được nỗi lo âu trong mắt tôi nên nó mỉm cười trấn an:
- Gia Khanh chỉ hỏi vậy thôi, chẳng có gì quan trọng đâu! Nhưng từ nay về sau, Khoa đừng làm thơ hay vẽ tranh cho Gia Khanh nữa! Đừng làm gì hết. Khoa đến đây chơi là được rồi!
Cho tới lúc đó, tôi mới bần thần hiểu ra Gia Khanh là một đứa cực kỳ bản lĩnh. Nó chẳng ngây ngô như tôi hằng tưởng. Nó chẳng phải là "con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô" ở trong thơ Lưu Trọng Lư. Dám ở chung với cọp, bét nhất nó cũng là... tê giác. Nhưng dù bây giờ Gia Khanh có là gì đi nữa, tôi cũng đã "lỡ yêu rồi, làm sao quên được em ơi...".
Khi tôi thuật lại chuyện này với Bá, nó phấn khởi bình luận:
- Vậy là ngon lành rồi!
- Ngon lành cái khỉ mốc! - Tôi nhăn mặt - Nó chẳng thèm màng đến thơ và tranh của tao mà mày bảo là ngon lành!
Bá bĩu môi:
- Mày ngốc quá! Thơ văn nhạc họa chỉ là phương tiện bày tỏ tình cảm. Khi em bảo như vậy, ý em muốn nói là mục đích đã đạt được rồi, đâu cần phương tiện nữa làm chi!
Phân tích của Bá khiến tôi ngẩn ngơ. Tôi bâng khuâng hỏi:
- Vậy tao khỏi cần làm thơ nữa?
- Khỏi.
- Khỏi cần vẽ tranh?
- Khỏi luôn.
- Khỏi làm gì hết?
- Đúng. Khỏi làm gì hết. Mày cứ nghe lời em. Chỉ đến chơi thôi.
Tôi chớp mắt:
- Thế còn tụi kia?
- Tụi nào?
- Tụi thằng Ngữ, thằng Hòa.
Bá nhún vai:
- Tụi nó bây giờ chỉ có nước đi theo xách dép cho mày và Gia Khanh.
- Thế còn thằng Nghị tẩm ngẩm tầm ngầm?
Bá cười khảy:
- Thằng Nghị cũng vậy. Trước đây, tao còn "ngán" nó, nhưng kể từ khi em Gia Khanh ngầm tuyên bố yêu mày, thằng Nghị trở thành đồ bỏ. Bây giờ mày là Sơn Tinh, ba đứa kia là Thủy Tinh.
Thấy Bá bốc tôi lên tận mây xanh, bụng tôi sướng rơn. Nhưng tôi vẫn dè dặt hỏi lại:
- Làm gì có chuyện Gia Khanh tuyên bố yêu tao?
Bá hừ giọng:
- Mày biết tỏng bụng dạ của em rồi mà còn làm bộ! Không yêu mày, sức mấy em chịu để mày đến nhà chơi. Hoặc giả mẹ nhỏ Hồng có mời mày đến, em cũng tìm cách lỉnh đi chỗ khác chứ đời nào ngồi trò chuyện với mày!
Bá lý luận chặt chẽ và hùng hồn đến mức tôi không thể không tin nó. Thế là tôi gục gặc đầu, mặt mày sáng rỡ:
- ž hén! Em yêu tao mà tao đâu có biết! Tao khờ ghê!
Kể từ hôm đó, tôi tự coi mình là Sơn Tinh. Tôi không sợ các đối thủ của tôi phỗng tay trên nữa. Tôi ăn nói dạn dĩ hơn. Và đi dứng cũng khệnh khạng hơn.
Ngược lại, các đối thủ của tôi ngán tôi thấy rõ. Ông ngoại của tụi nó đâu có làm nghề thuốc như ông ngoại của tôi. Tụi nó chẳng có lý do gì để bén mảng đến nhà nhỏ Hồng. Thấy tôi ngày nào cũng tới thủ thỉ tâm tình với Gia Khanh, khối đứa thèm nhỏ dãi, tức anh ách mà chẳng biết làm sao.
Rốt cuộc, nhà thơ Ngu Kha đành tiếp tục cặm cụi... làm thơ. Ca sĩ Hòa lé tiếp tục... ca. Nghị chẳng có năng khiếu gì. Vũ khí của nó là chiếc honda. Nó xách xe lượn vòng vèo suốt ngày ngoài phố. Một hôm, Ngữ chìa một tờ giấy ra trước mặt tôi:
- Cho mày xem nè!
Tôi tò mò:
- Gì vậy?
- Thì mày đọc đi! Thơ!
Tôi vừa cầm tờ giấy vừa hững hờ hỏi:
- Thơ của mày hả?
Ngữ nháy mắt:
- Thơ của tao thì nói làm gì! Đây là thơ của em Gia Khanh gửi cho tao!
Tôi giật thót:
- Thơ Gia Khanh gửi cho mày?
- Chứ sao!
Tôi bán tín bán nghi, cúi đầu dòm vô tờ giấy. Đó là một bài thơ bốn câu, được viết bởi một nét chữ nguệch ngoạc, xiêu vẹo. Tôi bất giác buột miệng:
- Đâu phải nét chữ Gia Khanh!
Ngữ ỡm ờ:
- Thì đâu phải chữ nó. Ngu gì nó viết cho lộ bí mật. Nó nhờ người khác.
Ngữ nói kiểu đó, tôi hết đường bắt bẻ. Tôi nhẩm đọc bài thơ xem thử nó nói gì. Bài thơ viết:
Những bài thơ anh viết
Em đọc đã thuộc lòng
Dẫu là chim xứ lạ
Vẫn biết tình anh mong!
Bài thơ có bốn câu nhưng tình ý dạt dào. Và rõ ràng là nói đến Ngữ. Lần trước Ngữ làm thơ "phỏng vấn": "Em là chim xứ lạ, có hiểu tình anh không?" Bây giờ người đẹp trả lời nó. Mà trả lời như vậy có khác nào đáp lại tình yêu của nó. Tôi xoay ngang xoay dọc tờ giấy trên tay, mắt hoa lên, đầu óc lơ lơ lửng lửng. Cho đến khi Ngữ đòi lại bài thơ tôi mới hoàn hồn. Tôi đưa tờ giấy cho nó, giọng ngờ vực:
- Tao không tin bài thơ này là của Gia Khanh.
Ngữ nhếch mép:
- Tin hay không mày hỏi em là biết liền!
Vẻ thản nhiên của Ngữ làm tôi đâm hoảng. Tôi liền chạy đi tìm sư phụ vấn kế. Nghe tôi kể xong, Bá hừ mũi:
- Thằng Ngữ xạo! Chính nó là tác giả bài thơ đó!
Tôi nhẹ nhõm:
- Thơ của nó?
- Chứ ai vô đây!
Tôi nhíu mày:
- Vậy sao nó dám thách tao đi hỏi Gia Khanh?
Bá hắng giọng:
- Đó là mưu độc của nó. Khi đưa bài thơ ra, trước hết nó muốn thăm dò chuyện tình cảm của mày. Thời gian gần đây, thấy mày thường lui tới chỗ Gia Khanh, nó lo lắng không biết mày đã "làm ăn" tới đâu rồi. Vì vậy nó tung bài thơ ra để làm một phép thử. Nếu mày khẳng định ngay bài thơ đó là "hàng giả", tức là tình cảm giữa mày và Gia Khanh tiến triển rất xa rồi. Còn nếu mày lộ vẻ bán tín bán nghi có nghĩa là giữa mày với Gia Khanh vẫn chưa có gì đáng kể. Rồi mày mà nghe lời nó xúi dại, lật đật đi hỏi Gia Khanh về chuyện bài thơ, mọi chuyện sẽ hỏng bét. Gia Khanh sẽ đánh giá mày là một đứa hời hợt, không tin vào tình yêu của nó mà đi tin những điều vớ vẩn. Em sẽ tống cổ mày ra đường cho mày đi lượm... bao ny lông.
Bá nói đến đâu, mồ hôi tôi chảy ra đến đó. Hóa ra thằng Ngữ này mưu sâu kế hiểm quá chừng. Nếu tôi không có một sư phụ tài ba như Bá, hẳn tôi đã mắc bẫy nó. Thật hú vía!
Tôi xúc động cầm tay Bá, nịnh nọt:
- Mày thông minh ghê!
- Còn phải nói!
Bá đáp lại cũng bằng một giọng xúc động không kém.
Đang miên man trong nỗi nghẹn ngào, tôi bỗng giật mình nhớ ra một chuyện, liền kêu lên:
- Nguy rồi Bá ơi!
- Gì vậy?
- Như vậy là thằng Ngữ đã biết giữa tao và Gia Khanh chưa có gì. Khi nãy, đọc bài thơ, tao tỏ vẻ nghi nghi ngờ ngờ.
Bá khoát tay:
- Đừng lo! Trường hợp của mày là trường hợp đặc biệt. Cái "có gì" của tụi mày là cái "có gì" kín đáo, người ngoài làm sao biết được. Mày phải tin vào tình yêu thầm lặng mà Gia Khanh dành cho mày.
Bá bảo tôi tin, tôi buộc phải tin. Chứ thực ra tình cảm của Gia Khanh kín đáo đến mức không những "người ngoài" mà cả "người trong" như tôi cũng không cách nào biết đích xác được. Ngay cả nhỏ Hồng cũng không "moi" được điều gì. Từ ngày phát hiện ra chuyện đời xửa đời xưa giữa tôi và nó, nhỏ Hồng đã đối xử với tôi rất mực dịu dàng, tử tế. Thậm chí nó còn xung phong làm "gián điệp" không công cho tôi. Nhưng sau một thời gian lân la dò xét, nhỏ Hồng gặp tôi, thở dài thông báo:
Chịu thôi, Khoa ơi! Gia Khanh nó kín như bưng. Hồng hỏi gì nó cũng cười cười không nói.
Không nhận được nguồn tin chính thức, tôi đành phải bằng lòng với suy luận của Bá. Rằng đích thị Gia Khanh đã yêu tôi lắm lắm rồi. Chỉ có điều nó e thẹn nó không nói ra miệng đó thôi.
Tôi tin như vậy. Và dường như các đối thủ của tôi cũng tin như vậy. Cho nên tụi nó tăng cường hoạt động đến chóng mặt để mong thay đổi tình hình. Nhất là khi chỉ còn vỏn vẹn một tháng nữa năm học sẽ kết thúc. Những ngày này, những tán phượng trước sân trường đã lác đác ra hoa và lũ ve đã bắt đầu thi nhau kéo đàn trong lá.
Con nhà Nghị vốn trầm ngâm ít nói, vậy mà mấy hôm nay cũng đã nhiễm thói ba hoa của Ngữ và Bá. Bữa ăn nào, nó cũng rêu rao:
- Gia Khanh đã hẹn với tao rồi! Hè này, nó nhờ tao chở nó về Hội An!
Thái độ khoe khoang của Nghị nhanh chóng phá vỡ sự đoàn kết của phe Anh văn. Ngữ cà khịa liền:
- Mày chở nó bằng cách nó ngồi trên xe đò, còn mày chạy honda đằng sau chứ gì?
Nghị đỏ mặt:
- Bậy! Tao chở nó trên xe tao đàng hoàng! Tao ngồi đằng trước, nó ngồi đằng sau... ôm eo ếch!
Hòa lé cười mũi:
- Mày kể chuyện cổ tích hay chuyện khoa học viễn tưởng vậy?
Trước tình thế bị tấn công dồn dập, Nghị chột dạ. Nó không dám huênh hoang nữa. Mà chỉ nhún vai, gọn lỏn:
- Để rồi xem!
Tôi nghi thằng Nghị bốc phét cho sướng miệng. Nhưng Bá lại lộ vẻ lo âu. Nó liếc tôi, giọng nghiêm trọng:
- Thằng Nghị nói thật đấy! Nó là đứa nghiêm túc, trước nay chưa bịa chuyện bao giờ!
Tôi liếm môi:
- Tao không tin.
- Tin hay không tùy mày! Nhưng mày phải cảnh giác!
Trước sự vặn vẹo của tôi, Bá chẳng hề lúng túng chút nào. Nó thản nhiên đáp:
- Thì Gia Khanh yêu mày, nhưng nửa chừng nó nhảy sang yêu người khác mấy hồi! Tâm địa của tụi con gái biết đâu mà lường!
Bá là đứa không có lập trường. Nó nói xuôi cũng được, nói ngược cũng xong. Thằng Nghị mới hù một phát, nó đã quýnh và bắt đầu ăn nói vung vít. Thấy nó xúc phạm đến "người yêu" của tôi, tôi đâm cáu:
- Mày đừng có nói xấu người khác!
Thấy tôi nổi dóa, Bá làm thinh. Nếu như trước đây, nó đã vặc lại tôi. Nhưng bây giờ, Bá đã thay đổi nhiều. Sau vài lần bị tôi "tẩy chay", Bá có vẻ mềm mỏng hơn. Hẳn nó thừa thông minh để hiểu rằng đối với một người đang yêu, chẳng có quyền uy nào có thể khuất phục được.
Bá không sửng cồ với tôi. Nhưng nó bỏ đi. Thời gian gần đây hễ đụng độ với tôi bao giờ Bá cũng lặng lẽ bỏ đi. Nó đâu có biết rằng những lúc như vậy, tôi buồn lắm. Buồn một hồi, tôi đâm giận Nghị. Đầu đuôi cũng tại nó. Ai bảo nó đem khoe chuyện Gia Khanh nhờ nó chở về quê!
Nhưng không phải chỉ có Nghị chơi trò chiến tranh tâm lý. Hòa lé gần đây cũng bô bô:
- Tao đã nói chuyện với Gia Khanh rồi! Kết quả mỹ mãn!
Tuyên bố của Hòa lé chẳng gặp phản ứng gì. Chẳng ai buồn hỏi nó đã nói chuyện gì với Gia Khanh. Không hỏi cũng biết, vì vậy không đứa nào buồn mở miệng. Có điều lạ là cũng không đứa nào lên tiếng chọc quê Hòa, kể cả những đứa chuyên xỏ xiên như Ngữ và Bá. Có lẽ vào những ngày cuối cùng, mỗi đứa trong tụi tôi đã chán công kích lẫn nhau. Chúng tôi đi vào hoạt động bề sâu: âm thầm dò xét và cố phán đoán xem đứa nào nói thật, đứa nào nói dối, và điều quan trọng nhất là đoán xem đứa nào đã thật sự chinh phục được sao chổi Halley.
Nếu Bá bị Nghị lung lạc thì tôi lại bị Hòa lung lay. Đối với tôi, những thông báo tình cảm của Hòa dù sao cũng có cơ sở hơn những lời rêu rao của Nghị. Để tập dượt văn nghệ chuẩn bị cho liên hoan bế giảng, gần mười ngày nay, Hòa thường xuyên "cặp kè" với Gia Khanh. Và trong thời điểm sắp sửa "chia tay mùa hạ" này, rất có thể Hòa đã tỏ tình với Gia Khanh. Và cũng rất có thể Gia Khanh đã...
Đã gì? Tôi không dám nghĩ tiếp. Chỉ nghĩ đến mấy chữ "kết quả mỹ mãn" mà Hòa hí hửng khoe khoang, lòng tôi đã trĩu buồn lo. Mà không lo sao được, khi những ngày gần đây, đến chơi nhà nhỏ Hồng, họa hoằn lắm tôi mới gặp được Gia Khanh. Nó cứ theo thằng Hòa tếch đi tận đẩy tận đâu. Những lúc ấy, lủi thủi trên đường về, tôi lại ray rứt nhớ tới ước mơ trở thành ca sĩ ngày nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]