Hàn Tiểu Anh cầm bó hồng vui vẻ, nhưng vừa vào trong nhà đã cảm nhận được bầu không khí không đúng bên trong. Cha Hàn, dì Dương và cả Hàn Tiểu Trúc đang ngồi trên ghế đều quay sang nhìn cậu.
Trạng thái mỗi người đều khác nhau. Chỉ riêng Hàn Tiểu Trúc là mím môi đau xót nhìn cậu.
"Muộn rồi, Tiểu Anh mau vào đi ngủ đi anh." Hàn Tiểu Trúc lo sợ, ngón tay đan vào nhau, giọng nói đầy vẻ thúc giục.
Hàn Tiểu Anh không hiểu chuyện gì, theo phản ứng đáp lại em gái, "Vậy... mọi người ngủ sớm, con xin phép."
"Mày đứng lại đó." Cha Hàn lớn tiếng quát.
Hàn Tiểu Anh giật mình, một cánh hoa hồng rơi xuống nền đất. Lòng cậu bỗng run lên, không hiểu tại sao.
"Vâ... vâng?" Nỗi sợ từ quá khứ bắt đầu len lói, cảnh tưởng đánh đập lại hiện lên.
Cha Hàn hết nhìn cậu là nhìn bó hoa, gương mặt đã phẫn uất chỉ chờ nơi để trút. "Mày không có gì để nói sao?"
"Cha, anh ấy mệt rồi, để anh ấy nghỉ ngơi đi." Hàn Tiểu Trúc còn sợ hơn cả cậu, "Anh, anh mau vào phòng đi nhanh lên."
Dì Dương ngồi cạnh im lặng, chẳng nói một lời nào. Gương mặt tựa hồ không muốn quan tâm quá nhiều chuyện.
"Mệt? Nó thì mệt cái nỗi gì? Tao không ngờ lại có một đứa con trai như mày." Cha Hàn giận dữ, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Hàn Tiểu Anh.
"Cha, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Con không hiểu gì hết." Tuy trong lòng sợ hãi nhưng cậu vẫn cầm chắc bó hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-tang-em/2561873/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.