Lâm Hải Thiên bất thần nhìn cánh cửa từ từ khép lại, rõ ràng muốn vươn tay ra nắm lấy bé cưng, nhưng lại không dám.
Cánh cửa được đóng lại ngăn cách hai người, Lâm Hải Thiên đưa tay chạm vào cánh cửa, chỉ mong sao người bên trong nguyện ý ở cùng hắn.
Còn Hàn Tiểu Anh, cậu ôm đầu ngồi thụp xuống, cậu biết Lâm Hải Thiên vẫn chưa rời đi. Cậu biết có lẽ mình hơi quá đáng khi cứ để mọi chuyện thành ra như vậy. Cậu cũng tham luyến muốn ôm người, muốn người chở che, nhưng hiện thực lại chẳng thể thành.
Nhìn sự đau xót của người yêu dành cho mình, tâm can cậu cũng đau khổ không kém là bao.
Nước mắt kìm nén nãy giờ cũng theo sự đau xót mà rơi xuống, Hàn Tiểu Anh cố nhịn không khóc thành tiếng. Lồng ngực không hiểu sao cứ âm ỉ đau nhói.
Ở gần nhau đến như vậy, nhưng lại chẳng thể chạm vào nhau, chia sẻ hơi ấm cho nhau.
Đợi đến khi nghe được tiếng bước chân rời đi, Hàn Tiểu Anh ngẩng gương mặt đỏ bừng, mắt đẫm lệ đứng dậy. Cậu vén tấm rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Lâm Hải Thiên một thân cao to cường tráng nhưng lại vô cùng lẻ bóng chậm rãi đi ra ngoài.
Nhìn thân ảnh của người mình yêu, Hàn Tiểu Anh siết chặt tấm rèm che miệng khóc. Tất cả là do cậu, nếu như không gặp Lâm Hải Thiên, chắc chắn ngài ấy sẽ vô lo vô nghĩ, một đời vui vẻ chứ không như bây giờ.
"Hải Thiên, em... xin lỗi, thực sự xin lỗi anh."
Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-tang-em/2561865/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.