Buổi tối cuối tuần, Thư Sướng trang điểm sơ qua, mặc một chiếc váy liềnáo màu ngà voi và tự cảm thấy mình cũng có vài phần thục nữ.
Trước khi ra khỏi cửa cô đã tỉ mỉ kiểm tra lại bản thảo, cả bản điện tửvà bản giấy đều mang theo, lại xem lại tiền mặt và thẻ trong ví.
Cô không ngốc, Bùi Địch Văn mời Giám đốc Liễu ăn cơm không phải vì côngviệc, cũng không phải vì tình bạn mà là vì cuốn sách của cô, theo lí thì cô nên là người trả tiền.
Còn ân tình nợ Bùi Địch Văn, Thư Sướng không biết phải trả thế nào, xemra chỉ còn nước bán mình cho Hoa Đông buổi chiều, cần cù chịu khó làmtrâu làm ngựa cho anh mà thôi.
Đi đến nhà hàng đã hẹn trước, cô phát hiện chỉ có một mình Bùi Địch Văn, trái tim cô lập tức trĩu xuống.
Bùi Địch Văn kéo ghế cho cô, cầm túi xách của cô treo lên mắc áo, "Buổitối Giám đốc Liễu phải tiếp khách, không ăn tối cùng chúng ta được, anhđã hẹn ông ấy lát nữa đi uống trà".
Nghe vậy cô mới cảm thấy yên tâm.
Nhà hàng Bùi Địch Văn chọn rất lịch sự, nhân viên phục vụ rất đông trong khi thực khách lại rất ít, âm nhạc du dương, nữ phục vụ phụ trách gọimón ăn có nụ cười cực kì chuyên nghiệp.
Thức ăn ở đây quá sạch sẽ, không có một chút dấu vết chiên xào nào, hơnnữa lại ngồi đối diện với lãnh đạo nên Thư Sướng ăn như nhai rơm, nhưnglại không muốn để bầu không khí quá tẻ ngắt nên cô đành phải cố tìmchuyện để nói.
Trước hết hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-som-mai/41278/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.