Thư Sướng do dự hồi lâu rồi cuối cùng vẫn quyết định đến văn phòng Tổng biên tập.
Vào làm việc tại tòa soạn báo ba năm, cô đã có thể coi như khách quencủa căn phòng quyền uy này. Nhưng mỗi một lần đến đây cô vẫn toát mồhôi, chân mềm nhũn ra, tim đập như nổi trống.
Không thể không thừa nhận cô hơi sợ Bùi Địch Văn, không phải chỉ vì tốiqua nôn khắp người anh. Kết luận của cô là, bưng bát cơm của người ta,phải cẩn thận giống như đi trên băng mỏng.
"Tổng biên tập Bùi đang tiếp khách". Thư kí của Bùi Địch Văn là Mạc Tiếu chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu Thư Sướng ngồi đợi, nhân tiện mởngăn kéo lấy ra một viên kẹo sữa Alpenliebe đưa cho Thư Sướng.
Thư Sướng đỏ mặt, hình như cả thế giới đều biết sở thích này của cô, duy có người thân thiết nhất của cô là Dương Phàm lại không rõ.
Dương Phàm, Dương Phàm, Dương Phàm... Cô lặng lẽ nhắc tới cái tên này trong lòng, cảm thấy xa xôi như chân trời.
"Khách nào vậy cô?" Cô tùy ý hỏi, chỉ để giết thời gian.
Trước đây Mạc Tiếu là thư kí của Giám đốc tòa soạn, sau khi Bùi Địch Văn tới thì bà được điều đến văn phòng Tổng biên tập. Một năm bốn mùa đềuchỉ một hình ảnh, mái tóc ngắn gọn gàng, bộ đồ văn phòng màu xanh datrời, bà được tất cả mọi lãnh đạo trong tòa soạn coi trọng. Ngoài côngviệc, bà không bao giờ dính dáng đến những chuyện không đâu khác.
Mọi người trong tòa soạn vẫn hay đùa, miệng của thư kí Mạc quả thực còn chắc chắn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-som-mai/41277/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.