Tử Lộc ợ một hơi. 
Cô không say, một chai bia bình thường sao có thể khiến cô say. Cô chỉ là hơi xỉn nên nói nhiều hơn. 
Thế nhưng có lẽ cũng hơi mệt. 
Cô ngáp một cái, đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước, mông lung nhìn Tần Lễ Sơ. 
Giờ phút này anh đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái không kém để đánh giá cô. 
Ngay cả ba chữ “người anh em” cũng thốt ra miệng, cô vẫy tay với anh nói: “Người anh em, tôi nói tôi bị mất trí nhớ. Sao anh chẳng có tí phản ứng nào thế?” 
Tần Lễ Sơ nhìn chằm chằm đầu của cô, hỏi: “Bị đυ.ng vào đầu?” 
Tử Lộc nói: “Đúng vậy, bên trong hình như có máu bầm gì đó, còn bị chấn động não, một đống từ ngữ chuyên ngành, tôi không nhớ rõ lắm. Đơn giản mà nói chính là đầu bị va đập do tai nạn giao thông dẫn đến mất trí nhớ.” 
Tần Lễ Sơ đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Những chỗ khác thì sao?” 
Tử Lộc nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là ổn. Tôi nằm viện nửa tháng ở bên Mỹ, lại nằm thêm nửa tháng nữa ở bệnh viện nhà Đào Tử, vết thương khác đều đã lành, chỉ còn lại đầu…” 
Cô chỉ chỉ gáy mình: “Hiện tại ngủ cũng phải đè lên, sẽ đau. Bây giờ tôi toàn phải nằm nghiêng để ngủ.” 
Đôi lông mày sắc bén và kiên định của Tần Lễ Sơ hung hăng nhíu lại, anh nói: “Ngày mai anh sẽ bảo Đới Văn qua đây.” 
“Vừa rồi tôi đã muốn hỏi, Đới Văn là ai?” 
“Bác sĩ gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-hon-toi/3427692/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.