🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Không nhớ rõ ngày tháng, gặp lại Tân Nhiên, Hải Dụ có cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ. Sau đêm giông bão đó, Hải Dụ đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho cô ấy, ngoại trừ được người phụ nữ xa lạ nghe máy, cũng không liên lạc được nữa.

Cô ấy phát hiện, trừ phi Tân Nhiên tự mình xuất hiện, nếu không đừng nghĩ tới liên lạc.

Nhìn ánh mắt Tân Nhiên ném tới, Hải Dụ nhất thời không biết nên nói cái gì, đơn giản trực tiếp trầm mặc. Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy cô ấy xuất hiện, đáy lòng rung động.

Có lẽ Tân Nhiên chỉ nhận được tin tức, chạy tới xử lý phiền toái ở quán bar, không liên quan tới mình. Cô ấy cũng là lâm thời nảy lòng tham mới tới, Tân Nhiên xuất hiện, cũng không phải vì mình.

Thấy Hải Dụ không có phản ứng gì, thậm chí cũng không nghênh đón ánh mắt của mình, Tân Nhiên tươi cười cứng đờ, đành phải dời đi lực chú ý.

Cô ấy vô tình lướt điện thoại thấy có người gửi đến hiện trường, mới lén chạy tới.

Cô ấy không chắc Hải Dụ có ở đây hay không, chỉ là trong lòng tồn tại chút hy vọng tình cờ gặp được. Có lẽ Hồng tỷ có việc, Hải Dụ đúng lúc ở đây? Kết quả cứ như vậy gặp được.

Trong khoảng thời gian này cô  ấy vẫn nằm ở bệnh viện, điện thoại bị nộp lên trên, không cho phép liên lạc với bất kỳ ai, hiện tại sức khoẻ tốt hơn rất nhiều, hôm nay vừa lấy được điện thoại, liền thấy có người đăng video Rose lên mạng.

Thậm chí cô ấy đến đây trước khi gọi lại cho Hải Dụ.

Ánh mắt Liễu Tư Dực quanh quẩn giữa hai người trong chốc lát, cúi đầu cười yếu ớt, "Đội trưởng Tân, không ai báo cảnh sát sao cô lại tới?"

Tân Nhiên cười cười: "Cô có thể không biết Rose và cô nổi tiếng đến mức nào trên mạng." Sau đó cô ấy chuyển hướng đến nơi rải đầy mảnh vỡ, nghiêm túc khảo sát, bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Bởi vì trầy da diện tích lớn, trên người cô ấy còn quấn băng vải không thể khom lưng, chỉ có thể cúi đầu hoặc là vịn tường nhìn.

Phụ nữ nghiêm túc luôn toả ra mị lực không thể ngăn cản, Tân Nhiên lúc điều tra án, khí tràng hoàn toàn khác với lúc trước. Hiếm khi hôm nay cô ấy cởi bỏ kiên cường và kiên nghị, tóc dài xõa tung, dịu dàng yếu đuối rất ra dáng phụ nữ.

Nhưng một khi lao vào lĩnh vực chuyên môn của mình, cô ấy lập tức trở nên cẩn thận tỉ mỉ, hết sức chăm chú. Vẻ mặt cô ấy ôn hòa, ánh mắt cũng rất sắc bén.

Cô ấy nhìn một vòng, đối với Liễu Tư Dực êm tai phân tích nói: "Căn cứ tình huống mảnh vỡ với rượu rải ra xem ra, hẳn là bị người từ cách đó không xa ném đập tới, hoặc là phát tiết bất mãn hoặc là cố ý phá hỏng, có thể cho tôi xem camera một chút không?"

"Đi vào bên trong xem."

Liễu Tư Dực trực tiếp đưa người tới phòng làm việc của mình, máy tính của nàng liên tục theo dõi. Dựa theo thời gian lấy ra hình ảnh có thể tính ra, thời gian Trương Tiểu Tứ bị đánh và đập chai rượu cách nhau nửa tiếng, Tân Nhiên so sánh người đánh nhau và đập chai rượu, tuy rằng mặt không rõ ràng lắm, nhưng độ tương đồng rất cao.

Đập chai rượu chính là hai người cưỡi xe điện, ném chai rượu xong liền chạy trốn, chiếc xe điện kia không có biển số, vừa nhìn chính là cố ý làm. Không chỉ như thế, Tân Nhiên thông qua chi tiết còn phát hiện, áo thun trong áo khoác của người ném chai rượu vô cùng giống với người đánh Trương Tiểu Tứ.

Tra xong tất cả manh mối, Tân Nhiên đưa ra phương án giải quyết: "Ba cách giải quyết chuyện này, một là báo cảnh sát lập án, điều động camera mấy con đường lân cận, cảnh sát có thể tìm hiểu nguồn gốc điều tra được hướng đi của hai người kia, bắt được người không khó; hai, nếu cô không muốn báo cảnh sát lại muốn bắt được người, tôi có thể giúp cô điều tra, kết quả giống nhau, còn có thể dàn xếp ổn thỏa; ba, nếu hôm nay cô không định giải quyết, tôi đoán trong thời gian ngắn còn có thể sẽ xảy ra sự kiện tương tự, cô có thể chuẩn bị trước, bắt người ngay tại chỗ."

"Tại sao anh lại cảm thấy bọn chúng sẽ tái phạm?" Hải Dụ tò mò hỏi, manh mối hiện tại không nhìn ra được gì, lỡ như là hai tên lưu manh gây hấn, hoặc là đồng nghiệp phái tới phá hoại thì sao?

"Đó là lý luận của tôi về hành vi phạm tội dựa trên manh mối hiện tại."

"Cho dù như vậy, gây chiến lớn như vậy đắc tội Hồng Tâm, không cần thiết. Làm nghề giải trí này, hai đạo đen trắng ăn sạch, ít nhiều sẽ biết sau lưng Rose là Lăng thị, ai to gan như vậy muốn dẫn lửa vào người?"

Tân Nhiên cười khẽ, không trả lời, mà nhìn về phía Liễu Tư Dực, "Hồng tỷ muốn chọn loại nào?"

Liễu Tư Dực nhìn chằm chằm màn hình camera một hồi, im lặng không nói. Nàng đi đến phòng làm việc bên cạnh, đó là phòng quản lý vẫn để trống, trên bàn làm việc đặt ảnh của Trương Tiểu Võ, tất cả vẫn như cũ, đáng tiếc cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Hồi lâu, nàng mới hỏi: "Ý cô là kẻ đánh Tiểu Tứ và hắt rượu là cùng một đám người?"

"80% khả năng, muốn tra ra rất dễ dàng." Tân Nhiên trả lời.

Liễu Tư Dực cầm lấy ảnh của Trương Tiểu Võ, lau chùi khung kính rồi đặt lại, "Tôi chọn cách thứ ba."

Trong dự liệu, Tân Nhiên thấy Liễu Tư Dực do dự, đoán rằng trong lòng nàng có đối tượng hoài nghi.

"Giải quyết xong có thể chuyện lớn hóa nhỏ, cô dựa theo cách của tôi sắp xếp chuẩn bị, tôi giúp cô bắt được người, dù sao thời gian này tôi rất rảnh rỗi."

"Cô rảnh?" Liễu Tư Dực tỏ vẻ hoài nghi.

Tân Nhiên gật đầu, cười nói: "Nghỉ phép hai tháng còn không rảnh sao? Tôi có thể thỉnh thoảng muốn tới chỗ cô, Hồng tỷ, cô giảm giá cho tôi nhé?"

"Cô nghỉ phép hai tháng?" Không riêng gì Liễu Tư Dực không tin, Hải Dụ càng sinh lòng nghi hoặc, "Cục cảnh sát sẽ vô duyên vô cớ phê chuẩn cô nghỉ hai tháng?"

"Ờ, tôi mệt mỏi rồi, đây không phải vừa phá vụ án lớn sao, lãnh đạo vui vẻ, chính tôi cũng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, muốn trải nghiệm một chút cảm giác sống uổng phí thời gian."

"Thì ra cô cũng biết mệt, cũng sẽ muốn nghỉ ngơi, cô còn biết mình là người sao?" Hải Dụ không nhịn được sống chết, không coi mạng sống ra gì, người mỗi lần đều bị thương tùy ý như vậy, cũng biết mệt sao?

Tân Nhiên gãi đầu, "Chị Hải Dụ, lời này của chị sao giống mắng chửi người ta vậy?"

"Tôi không có ý đó, ý tôi là..." Hải Dụ muốn giải thích, Tân Nhiên xua  tay, "Tôi biết chị không có ý đó, tôi đùa thôi, đừng quá tích cực, thả lỏng một chút đi."

"Nói giỡn cũng phải có mức độ, người không phải sắt thép, máy móc cũng cần phải nghỉ ngơi, huống chi cô là phụ nữ. đội trưởng Tân có thể hiểu được kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, chúng tôi rất vui mừng, cũng mừng thay cô, hy vọng cô yêu quý thân thể." Lão cán bộ Hải Dụ dặn dò online, dáng vẻ nghiêm túc giải thích cực kỳ đáng yêu, Tân Nhiên vừa nghe vừa gật đầu, bộ dáng tôi rất thụ giáo, tôi rất hưởng thụ.

"Vâng vâng vâng, chị giáo huấn rất đúng." Tân Nhiên mỉm cười, nhìn Hải Dụ, trong mắt cười lóe lên ánh sáng như có như không, cả người đều có tinh thần, so với thuốc gì ở bệnh viện cũng hữu dụng hơn.

Thời gian này, cô ấy ở bệnh viện cũng sắp ỉu xìu, trước kia không vướng bận gì, bị thương liền dưỡng thân thể, thân thể khoẻ lên tiếp tục tập trung, đây là lần đầu tiên cô ấy đồng ý nghỉ lâu như vậy.

Trước kia không phải không có ngày nghỉ, là cô ấy không muốn nghỉ quá lâu.

Nằm trên giường bệnh, mỗi ngày đều rất nhàm chán, người muốn gặp nhất, chính là Hải Dụ.

Đêm nay, ngoài ý muốn của Rose, cũng là bất ngờ của Tân Nhiên.

Liễu Tư Dực sai người đưa Trương Tiểu Tứ đến bệnh viện, cửa cũng được dọn dẹp sạch sẽ, dựa theo lời dặn dò của Tân Nhiên, Rose mỗi ngày sẽ có người theo dõi 24/24, hơn nữa bên ngoài sẽ sắp xếp hai người giống như bí mật canh giữ.

Trực giác nói với Tân Nhiên, trong vòng ba đến năm ngày, còn có thể có người tới cửa quấy rối, cho dù không phải đập chai rượu có thể cũng sẽ dùng thủ đoạn khác. Cố ý tuyệt đối sẽ không dừng tay một lần, cô ấy muốn xem suy luận của mình có chính xác hay không.

Xử lý xong phiền toái, Rose vẫn kinh doanh như thường lệ, Tân Nhiên lần trước vắng mặt không thể thưởng thức Rose sửa sang lại, hôm nay thưởng thức đàng hoàng một phen.

Buổi tối, khách hàng Rose tăng nhiều, Liễu Tư Dực cũng bận rộn, nàng bảo Hải Dụ dẫn Tân Nhiên lên lầu tiếp đãi trước.

Tân Nhiên vô cùng tò mò đối với cầu thang cầu vồng, cô ấy bước vài bước lại lui về, lặp đi lặp lại vài lần, giống như một đứa trẻ ham chơi, mạnh mẽ vang dội khi cô ấy phá án, tàn nhẫn tuyệt đối khi bắt tội phạm như hai người khác nhau.

Cô ấy rất thích khoảnh khắc ánh đèn sặc sỡ được thắp sáng, vầng sáng dịu dàng mơ hồ chiếu rọi bóng dáng Hải Dụ, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, Tân Nhiên lưu luyến giờ phút này, nội tâm giống như đang bị thứ gì đó từng chút từng chút lấp đầy.

Hải Dụ đứng ở bậc thang phía trên, dừng bước kiên nhẫn chờ đợi. Hiếm khi nhìn thấy mặt trẻ con của Tân Nhiên, cô ấy cảm thấy vô cùng trân quý, nếu như có thể đơn giản làm một người bình thường, không phải cũng rất tốt sao?

Cô ấy cũng không phải thần, cô ấy cũng là một cô gái ôn hòa tốt đẹp, vì sao nhất định phải liều mạng đi làm việc chứ?

"Chị Hải Dụ, cầu vồng có ngụ ý gì không? Nghe nói rượu cầu vồng của Hồng tỷ cũng là nhất tuyệt." Tân Nhiên tò mò hỏi, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Hải Dụ.

Hải Dụ thu lại cảm xúc phức tạp, đáp: "Hình như có, tôi cũng không rõ, họ không nói cho tôi biết."

"Hay để tôi tra Baidu một chút." Tân Nhiên vừa lấy điện thoại ra, đã bị khách chạy lên lầu đụng phải, "Xin lỗi ~" bởi vì bước chân vội vàng, hắn nói tiếng xin lỗi rồi đi.

Tân Nhiên bởi vì bị thương không nhanh nhẹn như bình thường, động tác cũng rất chậm chạp, lúc bị đụng hạ bàn không ổn định, tác động đến miệng vết thương.

"Ui ~" Cô ấy bất giác xoa bụng, Hải Dụ trừng mắt nhìn người đụng người, vội hỏi: "Cô làm sao vậy?"

"Không sao không sao." Tân Nhiên buông tay, vẻ mặt khôi phục như thường, nhịn đau nói: "Chúng ta lên lầu thôi."

"Kêu cô lần sau còn chơi bậy."

Tân Nhiên thè lưỡi, lau đi mồ hôi lạnh, vết thương đau như bị người kéo ra. Sắc môi cô ấy vốn trắng bệch, khí sắc cũng không giống như trước kia, Hải Dụ rốt cuộc cũng phát hiện cô ấy có thể là bị thương hoặc bị bệnh.

Phòng bao yên tĩnh hơn bên ngoài, Tân Nhiên đứng thẳng tắp không chịu ngồi, cô ấy không dám có động tác lớn, lúc đứng là an toàn nhất.

"Rốt cuộc cô làm sao vậy?" Hải Dụ hỏi lại, Tân Nhiên vẫn cực lực phủ nhận, "Không sao, vừa rồi không đứng vững."

"Một nữ cảnh sát hình sự có thể bay xe cứu người, hít xà 200 cái, bị người qua đường đụng phải liền ngã?"

"Đó là lúc chấp hành nhiệm vụ phải tập trung mười hai vạn phần tinh thần, vừa rồi không tập trung chú ý, không giống."

Thấy cô ấy còn đang cãi cùn cho mình, Hải Dụ nhất thời khí huyết dâng lên, cô ấy đi tới trước mặt Tân Nhiên, bất ngờ đưa tay chạm vào bụng cô ấy.

Tân Nhiên trừng to mắt, không dám cử động. Chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như nai con không khống chế được chạy tán loạn khắp nơi. Mũi truyền đến mùi nước hoa thoang thoảng, thấm vào đáy lòng cô ấy, tựa như được rót vào một cảm giác ấm áp, khiến người ta say mê lại thoải mái.

Cho tới bây giờ cô ấy chưa bao giờ gần gũi với Hải Dụ như vậy, cũng chưa từng tiếp xúc tứ chi, trong lúc nhất thời quên né tránh, cũng không chú ý rốt cuộc Hải Dụ đang làm gì?

Tay Hải Dụ vuốt ve bụng Tân Nhiên, vuốt ve qua lại vài cái, cách áo khoác mỏng manh, cô ấy tìm thấy một xúc cảm khác thường.

"Cái gì đây? Đai bảo vệ thắt lưng sao? Hải Dụ nhíu mày, không cần nghĩ ngợi vén áo Tân Nhiên lên. Chỉ thấy bụng đến thắt lưng cô ấy quấn một vòng băng vải, Hải Dụ theo hình dạng băng vải từ sau lưng cô ấy chạm vào, mãi cho đến bả vai.

Nửa thân thể đều bọc lại, đây là bị thương diện tích bao nhiêu? Trái tim Hải Dụ đau nhói, bàn tay nắm chặt quần áo cô ấy.

Mặt Tân Nhiên đã sớm ửng đỏ, cô ấy thở mạnh cũng không dám, cho đến khi cảm giác khí tràng Hải Dụ trở nên lạnh, mới bắt đầu giải thích: "Sắp khỏi rồi, hai tuần sau những thứ này đều có thể tháo ra."

"Là hành động lần trước bị thương sao?" Hải Dụ ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của cô ấy, Tân Nhiên sững sờ gật đầu, không dám ngụy biện.

"Trong khoảng thời gian này không nghe điện thoại, là bởi vì ở bệnh viện?" Giọng Hải Dụ trầm thấp cũng rất có lực, cho dù giọng điệu bình thường cũng khiến người ta cảm thấy chột dạ, cô ấy liên tục đặt câu hỏi khiến Tân Nhiên ngay cả gật đầu cũng không dám.

Hải Dụ chậm rãi thả áo xuống, mặt không chút thay đổi đi tới quầy bar, rót cho mình một ly nước, uống một hơi cạn sạch. Cô ấy không biết giờ phút này nên làm cái gì, cái gì cũng không muốn nói, tâm tựa như bị cái gì ngăn chặn, khó chịu đến phát hoảng.

Cô ấy muốn cho mình tỉnh táo lại, nhưng càng khống chế hô hấp lại càng loạn, ngực còn có chút mơ hồ đau nhức, tại sao lại như vậy? Thật là buồn cười.

Bầu không khí ngưng kết đến điểm đóng băng, trong phòng bao yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc dưới lầu, Hải Dụ lẳng lặng ngồi ở quầy bar, vẫn luôn trầm mặc.

Tân Nhiên cảm giác tâm trạng cô ấy không tốt, chỉ là không biết là mình chọc hay là nguyên nhân khác?

Cô ấy có chút sợ hãi hỏi: "Chị, không sao chứ?"

"Tôi có thể có chuyện gì, có chuyện gì là cô đó, người bị thương cũng là cô, không phải tôi." Hải Dụ luôn cố nén cảm xúc, bị cô ấy hỏi, vẫn không nhịn được bật thốt ra.

"Đây đều là vết thương ngoài da, ở bệnh viện dưỡng một thời gian, hiện tại đến kỳ hồi phục rồi, hơn nữa còn đổi lấy hai tháng ngày nghỉ có thể có lời đó!"

Hải Dụ quay đầu trừng mắt nhìn cô ấy, tức giận đến mức hô hấp rối loạn.

"Cô vinh quang lắm phải không? Vinh quang bị thương, vinh quang làm anh hùng, vinh quang được nghỉ bệnh dài như vậy?"

"Không, không, không phải ý đó..."

"Bị thương thế nào?", Hải Dụ không tưởng tượng được cô ấy đã trải qua chuyện gì, hỏi xong bản thân cũng căng thẳng.

"Chỉ là bị xe kéo trên mặt đất vài mét trầy da mà thôi." Tân Nhiên thờ ơ trả lời, mỗi lần đều hời hợt nói bị thương.

Mặc kệ nặng nhẹ, chỉ cần mạng vẫn còn, chỉ cần không có tàn phế, chính là kết cục tốt đẹp.

"Bị xe kéo vài mét mà thôi?... Vậy cô cảm thấy thế nào mới là bị thương nặng? Bị thương gân cốt hay bị thương nặng vào ICU? Tôi xin cô tôn trọng sinh mệnh chút được không?" Hải Dụ bất đắc dĩ lắc đầu, đã không còn muốn nhiều lời nữa.

Mỗi lần giống như thân thể không phải của mình, mạng cũng không phải của mình, đau đớn là giả. Tân Nhiên càng như vậy, Hải Dụ càng tức giận, cô ấy thậm chí không biết tính tình mình từ đâu ra.

Bình thường chỉ có cấp dưới phạm sai lầm nghiêm trọng, Hải Dụ mới có thể phê bình người khác như vậy, cô ấy là người không giận tự uy, bình thường không dễ nổi giận, nổi giận ai cũng sợ.

Thấy tâm trạng cô ấy hôm nay dường như rất tệ, tuy rằng không rõ nguyên nhân, Tân Nhiên vẫn muốn dỗ dành cô ấy.

"Đừng giận nữa, đúng rồi, hôm đó tôi chụp được một tấm ảnh rất đẹp, muốn gửi cho chị, mà chưa kịp." Cô ấy mở album ảnh trong điện thoại ra, tìm được một tấm ảnh mây lửa, đó là một ngày đi làm nhiệm vụ chụp được, vẫn muốn chia sẻ cho Hải Dụ, sau đó bị các nhiệm vụ khác làm chậm trễ, ảnh vẫn lưu đến nay cũng không gửi đi.

"Chị xem, có đẹp không?"

Ánh sáng màu đỏ chiếu rọi bầu trời, giống như một đoàn gấm mây thiêu đốt, khiến người ta say mê. Trong ảnh có chút mơ hồ mờ ảo, giống như tiên cảnh mờ ảo không tiếng động, có lẽ đây là Tân Nhiên vội vàng run tay gây nên, lại trong lúc vô tình tăng thêm ý thơ mông lung cho tấm ảnh này.

Những thứ tốt đẹp luôn có thể xoa dịu sự nóng nảy của con người, đây chính là lý do Hải Dụ thích chụp ảnh, mấy năm nay phiền não và áp lực của cô ấy chỉ liên quan đến công việc, hiện tại hình như đã có nhiều thứ khác.

Tấm ảnh này, cô ấy liếc mắt một cái liền thích, không biết có phải bởi vì có liên quan đến người chụp ảnh hay không.

"Rất đẹp." Cô ấy thản nhiên trả lời.

"Vậy tôi gửi cho chị nhé." Tân Nhiên kích động mở khung chat, gửi hình cho Hải Dụ, lại giải thích thêm: "Hôm nay tôi mới lấy được điện thoại, muốn gọi lại cho chị, nhưng thấy video của Rose trước liền trực tiếp tới đây, lần sau tôi nhất định sẽ gọi lại cho chị trước." Cô ấy đoán Hải Dụ có thể tức giận mình không gọi lại.

Hải Dụ không nói, cũng không có cười.

Cùng lúc đó, cuộc gọi đoạt mệnh Tân Nhiên cũng tới, cô ấy vội vàng ấn xuống, có chút sợ hãi.

Tiêu rồi tiêu rồi, bị người phát hiện lén chạy ra, vậy phải làm sao bây giờ, khó khăn mới dỗ được Hải Dụ, cũng không thể trốn đi lần nữa.

Đang lúc cô ấy hấp hối giãy giụa, điện thoại lại vang lên, đầu ngón tay cô ấy hướng về phía màn hình còn muốn ấn.

"Sao không nhận?" Hải Dụ vừa hỏi, tinh thần cô ấy hoảng hốt, ngón tay lệch sang nút nghe.

"Cô đi đâu vậy? Mau trở về!" Cho dù không mở máy, cũng không che được giọng nói đầu dây bên kia, Tân Nhiên đỡ trán, đành phải nhận máy, "Tôi, buồn quá, ra ngoài tản bộ một chút, lập tức trở về."

"Đi đâu tản bộ rồi? Tôi đi tìm cô."

"Không cần không cần, tôi lập tức quay về, tự mình quay về, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ tôi sẽ trở về!" Cúp điện thoại xong, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Hải Dụ vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Cô từ trong bệnh viện trốn ra?"

"À, à... không, phải, cái đó, tôi về trước, hôm khác sẽ liên lạc." Tân Nhiên chạy trối chết ra ngoài, cô ấy phải trở về trong vòng nửa tiếng, nếu không sẽ thảm.

Lúc xuống lầu, cô ấy gặp Liễu Tư Dực, giải thích hai câu liền vội vàng rời đi, lúc Hải Dụ xuống, Tân Nhiên mới vừa đi ra cửa.

Liễu Tư Dực nhìn Hải Dụ, nói: "Chị đi tiễn cô ấy đi."

"Không tiễn, bản thân từ bệnh viện lén chạy về còn nói dối."

"Chẳng trách hôm nay khí sắc cô ấy kém như vậy, nói như vậy sức khoẻ cô ấy hiện tại không thể  lái xe cũng không thể động thủ, trễ như vậy để cho cô ấy một mình trở về chị yên tâm sao?"

Trái tim Hải Dụ vặn lại, vốn không có gì, bị Liễu Tư Dực nói nhất thời có chút lo lắng.

Nhưng lại không nỡ chủ động quan tâm, luôn cảm thấy không thích hợp, giữa người với người hẳn là giữ khoảng cách. Cô ấy và Tân Nhiên, gần đây có phải quá thân thiết hay không?

Nhưng mà, rượu thuốc của nhị tiểu thư còn chưa đưa cho cô ấy.

"Chị Hải Dụ, nếu không đi, cô ấy sẽ đi xa đấy." Liễu Tư Dực lại nhắc nhở một câu.

Hải Dụ nhíu mày, nhấc chân đuổi theo ngoài cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.