🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Liễu Tư Dực sẽ không vô duyên vô cớ để ý một người, đủ loại manh mối đủ để nói rõ tất cả. Nàng không có đi để người ta tra rõ Liễu Tinh Nguyệt, nhưng tâm đã như gương sáng.

Cô nhìn Hải Dụ vẻ mặt khiếp sợ, cười nói: "Nghe nói gần đây cô đang xem cả hạng mục cho thuê?"

"Ừ phải, có chút tiền nhàn rỗi lại không muốn phí đầu óc, suy đi nghĩ lại vẫn là làm bà thuê nhà là bớt việc nhất." Hải Dụ thu nhập xa xỉ, hôm nay coi như là quản lý cấp cao, ngoại trừ thế chấp và chi tiêu, mấy năm nay tích góp chút tiền tiết kiệm, muốn làm chút đầu tư.

"Vậy cô có muốn đi chợ bán sỉ trái cây Thập Tứ Trung xem không?"

"Hả?" Hải Dụ còn chưa hiểu ý của cô.

"Bên kia mặc dù có chút cũ kỹ, chất lượng trái cây cũng bình thường, nhưng trước mắt hẳn là thị trường bán sỉ lớn nhất Tuyên An, sửa sang lại quy hoạch một chút làm kinh doanh trái cây xuất nhập khẩu hẳn là không thành vấn đề, hiện tại bắt tay vào làm không lỗ, nếu như tài chính không đủ thì nói với tôi, cần cho vay có thể tìm Mộc Uyển, tôi đề nghị cô đi khảo sát một chút." Lăng Thiên Dục êm tai phân tích, dăm ba câu phân tích lợi hại hơn nữa nghĩ kỹ tương lai quy hoạch, thậm chí còn liệt ra khó xử của cô ấy.

Người thông minh đều có thể nghe ra ý đồ của Lăng Thiên Dục, Hải Dụ tự nhiên ngầm hiểu.

"Vì một người phụ nữ cô còn không xác định thân phận, thật sự muốn như vậy sao?"

Lăng Thiên Dục mỉm cười: "Còn cần xác định sao? Có một số việc hai ta ngầm hiểu, cô hẳn là hiểu dụng tâm của tôi, cũng nên hiểu Tư Dực."

"Vâng, tôi hiểu, chỉ là không hiểu vì sao vội vã như vậy hoặc nhất định phải làm như vậy?"

"Bầy sói đều có ý thức lãnh địa huống chi là con người, tranh giành lợi ích mặc kệ ở thương trường công sở hay là dân gian tiểu thương người bán hàng rong, vẫn luôn tồn tại, cô cảm thấy thế nào?"

Hải Dụ bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới hiểu được ý đồ của cô, luận phòng ngừa chu đáo, quả nhiên là không người nào có thể so với nhị tiểu thư.

Lăng Thiên Dục ngược lại nhìn về phía Lam Phi Húc, phân phó: "Phi Húc, anh đi Thập Tứ Trung hỏi thăm xem, con gái của dì có bị bắt nạt hay không, cổ đông lớn nhất của Thập Tứ Trung là Giáo dục Minh Đức, trước mắt đang công chuyển tư, chỉ sợ học sinh chuyển trường đặc biệt là học sinh có thành tích tốt cũng sẽ bị xa lánh."

Lam Phi Húc nghi hoặc không thôi, anh ấy có nghe được Liễu Tinh Nguyệt có một cô con gái hơn nữa thành tích rất tốt, cũng là gần đây vừa mới chuyển vào Thập Tứ Trung, nhưng bà ấy chỉ là một người mẹ bình thường không có gì lạ, vì sao rất được Lăng Thiên Dục để ý?

"Sao còn quan tâm con gái bà ấy, hơn nữa, làm gì có nhiều bạo lực học đường như vậy."

"Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, lợi ích giữa học sinh ở đâu? Thành tích, xếp hạng, anh chưa từng thấy không có nghĩa là không tồn tại." Lăng Thiên Dục suy nghĩ nhiều, suy nghĩ chu toàn, cô giải quyết những chuyện liên quan đến Liễu Tư Dực trước, chỉ sợ một ngày nào đó nàng quan tâm, rối rắm, lo âu.

Nàng ngoài lạnh trong nóng, người tâm địa thiện lương như vậy sẽ không nhẫn tâm quyết tuyệt với người thân, Lăng Thiên Dục quá hiểu nàng.

Lam Phi Húc luôn cảm thấy Lăng Thiên Dục buồn lo vô cớ, một học sinh chuyển trường thành tích tốt, không đến mức bị bắt nạt chứ? Chủ yếu là tại sao phải bị người ta bôn ba chứ?

"Tôi không hiểu, tôi đáng vì người không liên quan làm đến nước này?"

"Họ cũng không phải là người không liên quan."

"Cô có liên hệ với loại dân thường này từ khi nào? Chẳng lẽ có người từng giúp cô?"

Lam Phi Húc lải nha lải nhải cuối cùng cũng khiến Lăng Thiên Dục thu lại nụ cười, mặt nàng không chút thay đổi trừng anh ấy, híp mắt nói: "Vậy có cần tôi nói lại tiền căn hậu quả với anh một lần không? Lam tổng."

"A, không cần không cần, tôi đi làm là được, lời của cô chính là thánh chỉ, tiểu nhân không hỏi."

Lăng Thiên Dục nhìn đồng hồ, "Năm giờ rưỡi, hội đồng quản trị bắt đầu lúc sáu giờ, Phi Húc đi chuẩn bị trước, Hải Dụ đêm nay không cần tăng ca."

"Ặc..." Quả nhiên là thúc giục cô mau chóng làm việc, Hải Dụ hiểu ngoại âm của cô.

Lăng Thiên Dục cười cười đứng lên, đã đến lúc báo cáo cho bạn gái rồi. Cô cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ, ấn xuống một dãy số quen thuộc.

"Hôm nay phải tăng ca sao?" Đầu bên kia điện thoại, là giọng nói của Liễu Tư Dực, dịu dàng hữu lực.

"Đúng vậy ~ cuộc họp này có thể phải họp mấy tiếng, công ty tập trung đặt cơm, đừng làm cho chị, em ngoan ngoãn ăn cơm đi nhé." Lăng Thiên Dục giây biến thành một cô gái nhỏ, so với khí thế vừa rồi, quả thực là cách biệt một trời một vực.

"Vậy... buổi tối chị tới đón em tan ca? Em ở Rose chờ chị."

"Chờ những lời này của em, vẫn là cục cưng của chị hiểu lòng chị."

Lam Phi Húc dựng bàn tay lên, phát hiện lông tơ đã dựng lên, da đầu tê dại. Hải Dụ xoa xoa hai tay, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Lam Phi Húc đáng thương còn phải tiếp nhận lễ rửa tội bằng cơm chó!

Chạng vạng tối, thành phố Tuyên An nổi lên ánh đèn neon, đèn đường theo con đường uốn lượn thành một cảnh đêm xinh đẹp.

Bóng người ở chợ bán sỉ trái cây dần dần ít đi, các tiểu thương đang lựa trái cây hỏng còn lại, một đám người tràn ngập địch ý đối với "người mới tới".

Chỉ vì bà ấy bán trái cây thích "mua 1 tặng 1", cướp đi không ít việc làm ăn của người khác, bọn họ quyết định cho bà ấy một bài học.

Thế giới này bất kỳ góc nào cũng sẽ tồn tại bất công, ức hiếp và tranh chấp lợi ích, cho dù chỉ là vì mấy trăm tệ trái cây.

Ai cũng không biết đêm nay cái chợ bán sỉ không biết tên này sẽ nhấc lên gợn sóng lớn như vậy, đều lo lắng lợi ích trước mắt, trút giận cho mình.

Khi Liễu Tư Dực đến cửa, tranh cãi bên trong đã thăng cấp, hình như có một loại muốn liều mạng.

Bên trong khách hàng rất ít, chỉ có thể xa xa nhìn thấy một đám tiểu thương vây quanh cùng một chỗ, giống như đang vây quanh người nào đó.

"Hồng tỷ, có muốn đi xem không?" Vu Kiệt bây giờ là vệ sĩ kiêm tài xế của nàng, bởi vì hai chân còn chưa hoàn toàn hồi phục, Lăng Thiên Dục luôn lo lắng nàng gặp phải phiền toái.

Liễu Tư Dực gật đầu, Vu Kiệt dẫn nàng đi tới chỗ huyên náo, chỉ nghe thấy một cô gái lớn tiếng nói: "Tôi nói cho các người biết, hôm nay ai bắt nạt mẹ tôi, tôi sẽ đập sầu riêng lên đầu người đó, có bản lĩnh thử xem."

"Con nhỏ này, mày tạo phản à."

"Loại nhà quê như bọn họ, làm việc chính là thô tục."

"Mày giỏi mày ném tao xem? Con nhỏ chết tiệt tôi nói cho mày biết, buôn bán phải tuân thủ luật lệ, tụi mày phá hỏng luật lệ trước, nơi này không chứa nổi tụi mày, cút cho tao." Người đàn ông kia nói xong muốn đi đẩy cô gái kia, mẹ cô gái muốn giúp, bị người đàn ông đẩy ngã ra đất.

"Mẹ!" Cô gái nổi giận, tiện tay cầm sầu riêng ném thẳng về phía người đàn ông kia, người vây xem sợ bị ảnh hưởng, vội vàng né sang bên cạnh.

"Đừng đánh nữa, Hàm Hàm." Liễu Tinh Nguyệt cố hết sức đứng lên, bà ấy sợ đánh tiếp sẽ ảnh hưởng đến trái cây, vậy ngày hôm nay bà ấy sẽ như làm không công.

Cô gái rất cứng cỏi, cho dù không cao bằng đàn ông, không cường tráng bằng ông ta, cũng đang liều mạng phản kháng.

"Mẹ nó, muốn chết à." Người đàn ông kia nắm lấy tóc cô gái, đưa tay muốn tát, vừa nâng khuỷu tay đã bị người kéo lại, mặc cho ông ta dùng sức thế nào cũng không rút được.

Vu Kiệt nắm lấy cổ tay ông ta, đau đến mức ông ta gào khóc, đành buông tay ra.

"Muốn đánh nhau đợi lát nữa, đừng ảnh hưởng đến việc bà chủ chúng tôi mua đồ." Vu Kiệt hất ông ta ra phía sau, người đàn ông kia lảo đảo vài bước thiếu chút nữa té ngã, vừa đứng vững đã phát hiện có đôi mắt lạnh bắn tới, như hàn tinh lợi kiếm, mũi nhọn có lực.

Đôi mắt nàng chứa sương, cho dù đứng yên không nói gì cũng có lực chấn nhiếp vô hình. Hôm nay Liễu Tư Dực một bộ âu phục dài, quyến rũ không mất đi thanh tú, cao quý và lạnh lùng cương nhu kết hợp, lập tức làm suy yếu khí thế của người đàn ông này.

Ông ta cảm thấy người phụ nữ này có vẻ tựa như người có tiền hơn nữa rất không dễ chọc, không thể dễ dàng đắc tội.

Liễu Tư Dực thu hồi ánh mắt, Liễu Tinh Nguyệt thấy nàng xuất hiện, đã sớm kinh ngạc đến nói không ra lời, trong mắt lộ ra vui sướng, bà ấy khống chế cảm xúc, có chút không biết làm sao.

Nhìn lướt qua cửa hàng trái cây và cô gái tóc có chút rối bù, Liễu Tư Dực thản nhiên hỏi: "Có nhận giao hàng không?"

Liễu Tinh Nguyệt dường như còn chưa từ trong bất ngờ bình tĩnh lại, quên trả lời. Cô gái kia đang sửa tóc của mình, thấy bà ấy không phản ứng, vội ngẩng đầu trả lời: "Nhận ạ." Miệng mới vừa mở ra liền không khép được.

Ôi vãi, đây là Hồng tỷ sao? Đây là bà chủ quán bar nổi tiếng sao? Cô gái dụi dụi hai mắt, không thể tin được.

Quán bar đó, cô nàng đã sớm muốn đi! Không nói gì khác, bà chủ đẹp như vậy cũng nên đi xem. Dù sao, ở trên video, nhan sắc và khí chất của nàng thật sự rất cao! Cho nên, cô nàng liếc mắt một cái liền nhận ra, không nghĩ tới người thật còn đẹp hơn trong ảnh người ta chụp!

Sau này mỗi ngày dựa theo đơn đặt hàng đưa trái cây đến nơi đã chỉ định, □□, thanh toán theo ngày.

Liễu Tư Dực vừa nói xong, Vu Kiệt liền đưa một tờ giấy cho Liễu Tinh Nguyệt. Thật ra bọn họ mới vừa mở chưa được mấy ngày, còn chưa sắp xếp xong dịch vụ giao hàng này, địa điểm này xa như vậy, trừ phi bà ấy tự mình kéo xe ba bánh chạy bằng điện đi qua.

Nhìn thấy bà ấy vẻ mặt khó xử, giọng nói trào phúng ở bên cạnh lần nữa vang lên, "Nhà bọn họ không có nhân viên giao hàng, không chính quy, bà chủ xinh đẹp, cô  có muốn xem thử nhà chúng tôi hay không?"

"Đúng vậy, chúng tôi cũng phục vụ khách sạn và các cửa hàng trái cây khác, cô có thể xem thử."

Cô gái nhìn thấy sắc mặt hôi thối này, trên mặt tràn ngập không phục, "Ai nói nhà chúng tôi không có giao hàng? Giao đến Rose đúng không, Hồng tỷ mấy giờ cần hàng, em đến giải quyết."

"Hàm Hàm, đừng nói lung tung, con còn phải đi học." Liễu Tinh Nguyệt vội kéo con gái, tư vị nói không nên lời trong lòng, toàn bộ quá trình không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Liễu Tư Dực.

"Con sẽ không chậm trễ việc học, mẹ yên tâm đi, cuộc làm ăn lớn như vậy không làm thì phí, cho dù không làm cũng không thể cho đám sói kia được hời."

Cô gái này lá gan rất lớn, không sợ bị bắt nạt, không sợ gây chuyện, đối thủ càng mạnh cô nàng lại càng cứng, cực kỳ giống Liễu Tư Dực lúc đầu.

Liễu Tư Dực hứng thú nhìn cô nàng: "Được, nếu em đúng giờ, tôi sẽ giới thiệu cho em một đơn hàng lớn, thế nào?"

"Một lời đã định." Cô gái kia xoa xoa tay, phấn khích không thôi, điều này không phải chứng tỏ cô nàng có thể thường xuyên nhìn thấy chị gái nổi tiếng này sao, quả thực tha thiết ước mơ.

Liễu Tư Dực khẽ cười, vừa định rời đi, quản lý chợ bán sỉ mắng chửi đĩnh đạc. Ông ta không hiểu nguyên do, trước tiên mắng Liễu Tinh Nguyệt một trận, cảnh cáo bà ấy làm người mới không nên gây chuyện, rõ ràng là bao che những người khác.

Nhưng bởi vì ông ta là người quản lý, có quyền quyết định cửa hàng trái cây có cho họ thuê hay không, cô gái không dám lên tiếng, Liễu Tư Dực nhíu chặt mày, phát hiện cuộc sống của họ không dễ dàng, có thể nói hai mặt thụ địch.

Thậm chí sự ghé thăm của nàng, có thể còn gây phiền toái lớn hơn cho họ.

Quản hay là mặc kệ, có muốn đi sâu vào quản hay không? Nàng rơi vào trầm tư.

"Tôi biết rồi quản lý, xin lỗi, sau này chúng ta sẽ không." Liễu Tinh Nguyệt không muốn bị Liễu Tư Dực nhìn thấy, luôn miệng xin lỗi, chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa.

"Tôi nói cho các người biết, hiện tại nơi này đã bị người khác mua lại, chủ mới về sau còn có thể cải tạo nơi này, các người muốn làm ăn ở đây, cũng đừng gây chuyện cho tôi."

"Quản lý Đỗ thật là quan uy." Ông chủ chợ bán sỉ Vương Hoành bỗng nhiên xuất hiện, mỗi người cũng không dám tái tạo, ngay cả quản lý cũng cúi đầu khom lưng.

Phía sau anh ta có một người phụ nữ, Liễu Tư Dực nhìn thấy cô ấy, "Chị Hải Dụ, sao chị lại ở đây?"

"Hồng? Em tới mua trái cây à?" Hải Dụ làm bộ kinh ngạc, cô ấy là phụng chỉ khảo sát, nào dám chậm trễ, khảo sát kết quả không quan trọng, kiểm soát nơi này mới là kết quả Lăng Thiên Dục muốn.

Nhị tiểu thư quả nhiên có dự kiến trước, cô ấy ở văn phòng theo dõi nhìn thấy một màn như vậy mới hiểu được, sinh tồn quả thật rất khó. Thật ra cô ấy sớm nên nghĩ đến, thời trẻ họ làm sao không phải chứ?

"Vị này là Hải tổng, sau này cô ấy chính là chủ ở đây, các người mở to hai mắt nhìn cho rõ, ít gây chuyện một chút." Vương Hoành cung kính giới thiệu cô ấy, Hải Dụ cười cười, nhặt một quả táo trên mặt đất lên, đặt lại trong tay Liễu Tinh Nguyệt, cố ý cao giọng nói: "Dì à, sau này gặp phiền toái có thể trực tiếp tìm cháu, cháu và Hồng là bạn tốt."

"Cảm... ơn..." Đôi mắt Liễu Tinh Nguyệt rưng rưng, cho dù Liễu Tư Dực không nói một lời, bà ấy cũng biết mình đã được giúp đỡ.

Những tiểu thương khác hai mặt nhìn nhau, chưa từng nghĩ tới người mẹ nông thôn này lại có bối cảnh lớn như vậy, một đời vua một đời thần, chủ một khi đổi, về sau quy tắc chợ bán sỉ chỉ sợ phải thay đổi. Một chút ân huệ bọn họ cho quản lý, cũng không bảo vệ được chính mình.

Cô gái kia rất thông minh, thấy có quý nhân tương trợ, rèn sắt khi còn nóng, muốn mượn Hải Dụ ra oai phủ đầu những người đó.

"Tôi nói cho các người biết, chị Hải tổng nhất định là công bằng, Hồng tỷ cũng là chị của tôi, các người về sau lại đến làm loạn, Liễu Tư Hàm tôi sẽ chơi tới cùng!"

Nghe thấy cái tên này, Liễu Tư Dực trong lòng run lên, nàng nhìn về phía cô gái, hỏi: "Em nói em tên gì?"

"Liễu Tư Hàm, mẹ em đặt đấy, tên đẹp ha." Nói xong cô nàng kéo Liễu Tinh Nguyệt, lộ ra răng nanh đáng yêu, nhìn kỹ, giữa hai lông mày còn có vài phần giống với mình.

Câu chị gái kia của Liễu Tư Hàm rất xúc động, Liễu Tinh Nguyệt chỉ lẳng lặng gạt nước mắt, nói không nên lời.

"Mẹ, mẹ khóc cái gì vậy, đừng gặp chuyện liền khóc sướt mướt, thật là." Liễu Tư Hàm ngoài miệng cằn nhằn ghét bỏ, vẫn quan tâm lau nước mắt cho bà ấy.

Hải Dụ nhìn về phía Liễu Tư Dực, sau khi chứng kiến một loạt chuyện này, chân tướng không lộ rõ. Dì này, mắt nhìn người không được tốt lắm, cũng không có trách nhiệm, nhưng sửa tên cho các con gái ngược lại rất hay.

Nếu như cô ấy đoán không sai, cô gái nhỏ tính tình cứng cỏi này chính là em gái cùng mẹ khác cha của Liễu Tư Dực.

Liễu Tinh Nguyệt lau nước mắt, nhìn Liễu Tư Dực muốn nói lại thôi, hai mắt nhìn chằm chằm chân nàng.

Thật tốt khi nàng có thể đi bộ có thể đứng. Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt bà ấy càng lau càng nhiều.

Liễu Tư Dực đè nén xoay người, không muốn nhìn tướng mạo đáng thương của bà ấy nữa, thật là buồn cười, đây là lại bị người chồng thứ hai bỏ sao? Khi còn bé lúc chính mình bị đánh, bà ấy chỉ biết khóc lóc, bây giờ vẫn vậy.

Liễu Tư Dực ghét tiếng khóc này, nhưng lại mềm lòng, nàng bị oán hận và khổ sở đồng thời tra tấn, thầm nghĩ rời xa.

"Hồng tỷ!" Vu Kiệt vừa nhận xong một cú điện thoại, sắc mặt nặng nề trở về, mới khiến nàng dời đi một chút, "Chuyện gì, nói."

Hắn hạ giọng, ghé vào tai nói: "Rose đã xảy ra chuyện rồi, cô mau trở về đi."

Sắc mặt Liễu Tư Dực trầm xuống, vội vàng trở về. Thời gian khai trương Rose mới ngắn như vậy, ai lại đến gây rối vào giờ này?

Trương Tiểu Tứ chỉ vì bưng rượu bị người ta đụng vào mà bị đánh, sau đó cửa bị người ta ném vỡ chai bia, để lại mảnh vỡ đầy đất, cũng làm bẩn cửa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khách hàng muốn đi tiêu phí.

Trước mắt nguyên nhân không rõ, Trương Tiểu Tứ sợ là đồng nghiệp cạnh tranh ác ý, cũng lo lắng có phải có người trả thù hoặc đắc tội với người nào hay không, không dám báo cảnh sát.

Khó khăn lắm mới đợi được Liễu Tư Dực, Trương Tiểu Tứ chịu thương giải tán người vây xem, hiện trường còn chưa dọn dẹp, chờ nàng xử lý.

Hải Dụ và Liễu Tư Dực cùng nhau trở về, khi cô ấy nhìn thấy trước cửa Rose bị bã bia làm cho lộn xộn, phản ứng đầu tiên chính là tìm Tân Nhiên.

Cô ấy nhất định là hồ đồ rồi, chuyện này xử lý như thế nào căn bản không tới lượt  mình, cho dù gọi 110, chưa chắc Tân Nhiên sẽ quản loại chuyện này. Huống chi, cô ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian nhiều ngày, bình rượu thuốc trên tay Hải Dụ đến nay vẫn chưa đưa đi được.

"Báo cảnh sát chưa?" Liễu Tư Dực hỏi.

Trương Tiểu Tứ mặt mũi bầm dập, lắc đầu nói: "Chị chưa trở về bọn em không dám hành động."

Liễu Tư Dực chống má suy nghĩ, suy nghĩ một hồi, nhìn về phía Hải Dụ, "Hay là mời đội trưởng Tân tới xem trước."

"Em muốn mời cô ấy, em nhìn chị làm gì? Dù sao chị cũng không có bản lĩnh liên lạc với người khác." Hải Dụ liên tục xua tay, muốn không đếm xỉa đến mình, cô ấy cũng không muốn liên lạc với Tân Nhiên nữa, cảm giác không gọi được điện thoại thật sự quá tệ.

"Không cần mời, tôi tự tới đây." Tiếng Tân Nhiên ma huyễn truyền đến, Hải Dụ còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng cô ấy thật sự thần kỳ xuất hiện.

Hôm nay, cô ấy mặc áo sơ mi rộng thùng thình, ăn mặc khác xa so với giỏi giang thường ngày. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, không có huyết sắc gì, giống như bệnh nặng mới khỏi, mất đi thanh tú và tinh thần bình thường, thậm chí có chút yếu đuối.

Cô ấy nhìn Hải Dụ, mỉm cười: "Chị không liên lạc được với tôi, tôi có thể tới tìm chị."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.