Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Nhị tiểu thư đứng ở đó từ lúc nào? Có nghe họ nói chuyện không? Hải Dụ có chút không xác định, nhưng vẫn đứng lên, tự động nhường chỗ cho cô: "Nhị tiểu thư, cô xong việc rồi à?"

"Hải Dụ à."

"Hả?"

Lăng Thiên Dục dương ý cười đi tới, ngồi ở bên cạnh Liễu Tư Dực, "Các cô không cần phải có khoảng cách với tôi đâu, các cô hở ra là dùng kính ngữ, làm tôi chợt cảm thấy mình già hơn các cô mười tuổi, có phải không, em yêu?" Cô ôm lấy cổ Liễu Tư Dực, thấy nàng miễn cưỡng nâng lên ý cười, có chút đau lòng.

"Họ kính sợ chị, nhưng em trước giờ chưa từng sợ chị."

"Nếu em sợ chị, chúng ta còn ở bên nhau thế nào, nhưng địa vị gia đình này, vẫn phải phân rõ ràng. Lúc làm việc nghe lời chị, ở nhà nghe lời em, thế nào?"

"Được, chị thích thế nào cũng được." Nàng có chút thất thần.

Hải Dụ nhìn các nàng lộ ra nụ cười như người dì, chỉ cảm thấy mình giống như một ngọn núi lớn, đứng ở đây có chút xấu hổ, "Hai người cứ tiếp tục tôi đi xem Lam Doanh."

Cô ấy giống như tự mang theo lớp cách ly, nói ngưỡng mộ ít nhiều cũng có chút, mấy năm nay làm việc cô ấy mạnh mẽ vang dội, cũng có đàn ông lấy lòng mình, nhưng cô ấy vô tâm cũng vô tình, cô ấy từng cảm thấy có thể làm bạn với mình cả đời chỉ có công việc.

Nhưng khi ngày lạc đàn thật sự tới, vẫn sẽ có chút mất mát.

"Xoảng!" Phòng bếp truyền đến tiếng bát vỡ, Hải Dụ lấy lại tinh thần, vội vàng đi qua, Lam Doanh đang nhặt mảnh vỡ, ngón trỏ đã bị rạch một đường.

"Em đừng nhúc nhích, để chị làm." Sớm biết tinh thần cô nàng không yên, đã không nên để cô nàng rửa.

Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục cũng đi tới, Lam Doanh thất hồn lạc phách đứng đó, có chút dại ra, trên ngón tay một mảnh đỏ sậm. Liễu Tư Dực tìm băng cá nhân, xử lý đơn giản cho cô nàng, "Lên lầu nghỉ ngơi đi, đừng bận nữa."

"Một mình em không ngủ được." Lam Doanh nhìn Hải Dụ, đáng thương nói: "Chị Hải Dụ, tối nay chị ngủ với em được không?"

Hải Dụ cười cười: "Đương nhiên có thể rồi, trước đây ba người chúng ta đều từng chen chúc trên một cái giường, em quên rồi à?"

"Không quên, cho nên có chút hoài niệm."

"Hai cô hoài niệm là được, hai tôi sẽ không chen chúc với các cô nữa. Lam Doanh, cô phải nhìn thẳng vào trái tim mình, đừng trốn tránh." Lăng Thiên Dục nói bóng nói gió nhắc nhở, Lam Doanh vẫn sầu như cũ.

Hải Dụ không còn cách nào khác, đành phải đưa cô nàng về phòng trước, sinh nhật năm nay đúng là nửa vui nửa buồn.

Thật ra thì vui mừng hơn tiếc nuối, chỉ là trái tim Lam Doanh đi theo Kỳ Mộc Uyển, không còn vui mừng.

Đêm đã khuya, trong phòng chỉ mở đèn đầu giường sáng ngời, nhân lúc Lăng Thiên Dục còn đang lề mề sấy tóc tỉa mày, Liễu Tư Dực lướt xem tin tức về tứ phòng.

Lăng Thương Thiên đã thành cái gai trong lòng nàng, nhổ không ra, tránh không khỏi. Tứ phòng gần đây bởi vì phiền toái của trang web, liên tiếp lên tin tức, nhưng Lăng Thương Thiên cũng không lộ mặt, cũng không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.

Hiện tại nhớ tới cậu ta đúng là một người rất quái dị, rất ít xuất hiện trong tầm mắt truyền thông đại chúng, rất không có cảm giác tồn tại, cũng rất khiêm tốn.

Ai có thể nghĩ rằng cậu ta sẽ trở thành một khối u nhọt ác tính.

Đang xem thì tiếng điện thoại rầu rĩ rung động làm cho nàng giật mình, màn hình lại hiện ra tin nhắn nàng không muốn nhìn thấy.

"Chị còn nhớ đêm tuyết rơi đó, chị đã cười không?"

Hơi thở khủng bố đập vào mặt vây quanh Liễu Tư Dực, giờ khắc này điện thoại giống như trở thành kính chiếu yêu, đào ra quá khứ đẫm máu của nàng.

Nàng rõ ràng đã cho số điện thoại vào sổ đen, vậy mà lại đổi số khác.

Liễu Tư Dực dứt khoát thiết lập chức năng chặn, tất cả tin nhắn không lưu vào danh bạ điện thoại đều bị chặn, nhắm mắt làm ngơ.

Nàng không thể tiếp tục như vậy, bị một Lăng Thương Thiên làm cho ngồi như thảm đống lửa, ăn ngủ khó yên.

Cách tốt nhất để kết thúc cơn ác mộng, chính là đối mặt, nhìn thẳng vào, sau đó chậm rãi tách ra.

Nàng hít sâu một hơi, nhìn về phía phòng tắm, Lăng Thiên Dục còn chưa đi ra.

Có chuyện gì vậy? Tỉa mày cần lâu như vậy à?

Liễu Tư Dực đứng dậy đi tới, còn chưa tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm thấm vào ruột gan.

Lăng Thiên Dục mặc một chiếc áo sơ mi dài màu trắng quá mông xuất hiện, cặp chân đẹp thon dài nhìn một cái không bỏ sót, nút áo mở rộng lộ ra vòng trên như ẩn như hiện, bởi vì dáng người thon thả áo sơ mi rộng thùng thình không thể chống đỡ, chỉ có thể buông thõng xuống vai.

Cô hai chân trần, ánh mắt lóe lên sóng thu làm người ta thần hồn điên đảo, một mái tóc xoăn dài mà buông lơi ở ngực, trên mặt lộ ra khuôn mặt đỏ ửng nhàn nhạt, tựa như đóa hoa kiều diễm ướt át.

"Đã nói buổi tối bồi thường cho chị, còn giữ lời không?" Khóe môi cô gợi lên độ cong mê người.

Liễu Tư Dực nhìn được mất tinh thần, ngước mắt cười, phong tình vạn chủng quanh quẩn đuôi lông mày, "Chị dụ thụ như vậy, ai có thể ngăn cản được chị, yêu nghiệt."

Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng hất cằm nàng, hít thở bên tai nàng, dùng khí ngữ nói: "Đúng vậy, chị trần trụi quyến rũ như vậy, nếu như em không chuyên chú suy nghĩ những thứ khác, chị cũng không dám cam đoan có thể tống em vào lãnh cung hay không."

"Vậy chị thử xem ~~" Dứt lời nàng đặt tay lên eo nhỏ của cô, nhẹ nhàng câu về phía trước, Lăng Thiên Dục nghiêng người mà đến, thừa cơ ngậm lấy môi nàng.

Tay phải Liễu Tư Dực còn chưa khỏi hẳn, tay trái đắn đo không được nặng nhẹ, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm thụ, chỉ là đêm nay nàng nóng bỏng lạ thường, giống như đang phát tiết một loại cảm xúc, ở trong kích tình và khát vọng lại có chút run lẩy bẩy.

Trằn trọc dây dưa, nàng không cẩn thận hừ ra tiếng.

"Đau?" Lăng Thiên Dục sợ tới mức dừng tay.

Liễu Tư Dực lắc đầu, khóe mắt rưng rưng nói không ra lời, Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng hôn nàng, cẩn thận từng chút thả chậm tiết tấu, cô thích nghe Liễu Tư Dực từ trong hơi thở phát ra rên rỉ, cũng thích nhìn nàng cắn môi kìm nén, mỗi một biểu cảm đều giống như dùng hết khí lực giãy giụa, làm người ta đau đến tận xương cốt.

"Ôm chặt em ~"

Mỗi lần sau khi kết thúc, nàng đều sẽ nói những lời này, giống như lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi Lăng Thiên Dục, nàng luôn cảm thấy hạnh phúc trước mắt là chiếu cố và quà tặng của ông trời, sợ có một ngày sẽ bị lấy lại.

Gần đến cuối năm, công ty đang hoàn tất công việc, nhân viên sẽ lần lượt nghỉ lễ, bốn phòng vì sự rối ren của hội viên mà kế hoạch niêm yết bị đình trệ, và hội đồng quản trị thậm chí đã phát thông báo tạm thời không niêm yết Lăng Thiên Network.

Đồng thời, đại phòng bởi vì góp vốn phi pháp bồi thường hơn tám mươi triệu, tạo thành tổn thất cực lớn.

Lăng Thiên Dục tay cầm kim bài, phải xử lý sai lầm của Lăng Thương Vũ trong lúc làm việc, đặc biệt tìm cậu ta nói chuyện riêng. Khi Lăng Thương Vũ nhìn thấy những tư liệu chứng cứ kia, trợn tròn mắt, "Đại ca bận rộn bồi thường tiền, ngũ đệ bận rộn trấn an hội viên, cho nên chị lại rảnh rỗi đi tìm em gây rối?"

"Từ khi tôi nhậm chức đến nay đều là giải quyết công việc theo phép công, phạm sai lầm sẽ bị phạt, đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi, không có lý do gì tôi lại dọn dẹp cục diện rối rắm của các người, còn phải để các người tiếp tục phá hoại thành quả tôi khó khăn lắm mới gầy dựng được."

"Ha ha, nhị tỷ, chúng ta là chị em, sự tình không cần làm tuyệt tình như vậy chứ?"

Lăng Thiên Dục cười khẽ, "Tôi muốn làm tuyệt tình thì trực tiếp đăng lên bảng thông báo, không tìm cậu nữa."

"Rốt cuộc chị muốn thế nào?"

"Không muốn thế nào, xảy ra chuyện này cũng là chuyện xấu trong nhà, ông nội hi vọng tôi khiêm tốn xử lý, cậu tự nhận lỗi từ chức là được, tôi đối ngoại tự có lý do thoái thác."

Lăng Thương Vũ sắc mặt thay đổi lớn, "Chị còn đâm tới bên ông nội, Lăng Thiên Dục, chị tuyệt đường lui của người khác cũng là tuyệt đường lui của mình." Cậu ta không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Lăng Thiên Dục nắm được nhược điểm, có chút sợ ông lão sẽ tìm mình gây phiền toái.

"Tứ đệ, chuyện lớn như vậy, tôi không nói cho ông nội sao dám tùy tiện xử lý, nếu như cậu là tôi, cậu sẽ làm như thế nào? Không lý nào tôi bỏ tiền bổ khuyết chỗ thiếu hụt của cậu sao? Làm ăn không phải làm như vậy."

"Cuối cùng tôi cũng thấy rõ, chị chính là một người phụ nữ rắn tàn nhẫn độc ác, mỗi ngày tôi tôn trọng gọi chị một tiếng nhị tỷ, quả nhiên là đút tâm cho chó." Lăng Thương Vũ căm giận đứng lên, cũng không phải rất tức giận, so với dự đoán bình tĩnh hơn, "Chị đừng tưởng rằng mình hiện tại lên chức liền tự mình đắc ý, cẩn thận mọi thứ đều làm áo cưới cho người khác, hừ."

Lăng Thiên Dục mặt không đổi sắc, hờ hững nhìn cậu ta.

Sự tình phát triển đến nay, cô không dám xem thường bất kỳ một người nào, cô biết rõ khinh địch sẽ phải trả giá thê thảm.

Cô nhìn thoáng qua thời gian, sắp xếp hai ngày Lam Phi Húc mới tìm được cơ hội đi thăm tù, đã đi vào một giờ còn không có cho mình tin tức.

Thật sự là lòng nóng như lửa đốt, Lăng Thương Thiên tựa như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành tai ương ngập đầu.

Liễu Tư Dực làm vệ sĩ, không thể lúc nào cũng ở trong văn phòng, không tiện cũng không thích hợp, cho nên đa số thời gian nàng sẽ ở quán cà phê dưới lầu.

Nơi này là một nơi thanh tĩnh của cuộc sống tiết tấu nhanh, có thể lén lười biếng chậm chạp.

Cửa hàng này rất khác biệt, nó không có cảm giác phồn hoa hiện đại, mà là tràn ngập hơi thở năm tháng, trong cửa hàng đặt rất nhiều đồ trang trí cũ có cảm giác niên đại, dưới mùi cà phê tràn ngập, mỗi một góc đều có thể làm cho người ta an tĩnh lại.

Liễu Tư Dực ngồi gần cửa sổ, im lặng lật xem một quyển sách. Ánh mặt trời sau giờ ngọ ấm áp, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào sườn mặt nàng, tóc mai một bên vén ở sau tai, một bên tự nhiên rủ xuống, tản ra một loại cảm giác không thể nói nên lời, nhân viên phục vụ quầy pha chế cũng nhịn không được nhìn nàng thêm vài lần.

Nào có nữ vệ sĩ nào lại xinh đẹp như vậy, nữ vệ sĩ không phải đều rất dũng mãnh sao, trong lòng hắn không khỏi cảm khái.

Sẽ không, quầy pha chế có mấy nữ nhân viên tới mua cà phê, thời gian làm việc buổi chiều, quán cà phê không có mấy người, mặc dù ngồi ở bên cửa sổ, Liễu Tư Dực vẫn rất nổi bật.

"Ê, các cô xem người phụ nữ kia có phải Hồng ty của quán bar Rose không?"

"Đúng vậy, quán bar bị cháy bây giờ theo nhị tiểu thư, làm vệ sĩ."

"Một người phụ nữ làm vệ sĩ? Cô ấy không phải mập mờ với đại thiếu gia sao?"

"Cái đó ai mà biết được, cái này gọi là thủ đoạn cao minh, nói không chừng rất nhanh có thể trèo lên đầu cành làm phượng hoàng."

Mấy người phụ nữ cố ý không hạ giọng, Liễu Tư Dực đương nhiên cũng nghe thấy, nàng bưng cà phê lên, nhấp nhẹ một ngụm, trang sách ở trong ánh mắt của nàng, bị đọc đến nhìn một cái không sót gì, âm thanh cay tai kia tựa như không khí, chắc ảnh hưởng đến nàng chút nào.

Ngược lại nam phục vụ ở quầy pha chế kia, thỉnh thoảng xấu hổ nhìn về phía nàng.

"Người của nhị tỷ cũng là người các người có thể bình phẩm?"

Nghe được giọng nói này, tay lật sách của Liễu Tư Dực ngừng lại, ánh mắt dừng lại ở trang kia.

"Thiên tổng?" Mấy người phụ nữ vội thu lại ánh mắt khinh thường, ngượng ngùng cười.

Lăng Thương Thiên nghiêm mặt, lớn tiếng hỏi: "Các cô là bộ phận nào?"

"Chúng ta sai rồi, Thiên tổng, chúng ta không nói lung tung nữa." Mấy người phụ nữ cầm cà phê, hoảng sợ bỏ chạy, các cô dưới tình huống như vậy bị trách cứ, cũng không phải là chuyện tốt.

Đợi đến khi mấy người phụ nữ rời đi, toàn bộ quán cà phê ngoại trừ nhân viên chỉ còn lại Lăng Thương Thiên và Liễu Tư Dực, tầm mắt cậu ta dừng lại một lát trên người nàng, mới đi qua.

"Chị à, chị thật có nhã hứng." Ánh mắt cậu ta lộ ra ý cười, hoàn toàn khác với âm lãnh lúc trước, Liễu Tư Dực đối với cậu ta mà nói chính là ánh sáng thời niên thiếu, cho tới bây giờ cũng chưa từng tắt.

"Chào Thiên tổng." Liễu Tư Dực không lạnh không nhạt trả lời một câu, đầu cũng không ngẩng lên.

Lăng Thương Thiên không tức giận, ngữ khí không che giấu được vui vẻ. "Chị đoán xem tối qua em đã kiếm được cái gì ở nhà?"

"Không liên quan đến tôi." Liễu Tư Dực khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười, Lăng Thương Thiên quả thực khó hiểu, nàng cũng đoán đúng, cậu ta quả nhiên âm hồn bất tán tới tìm mình, nhưng nàng làm sao xác định được cậu ta có phải là Ngũ Tử hay không?

"Chị xem đây là cái gì?" Lăng Thương Thiên từ album ảnh điện thoại di động lấy ra một tấm ảnh cũ, Liễu Tư Dực hơi giương mắt, một khắc nhìn thấy ảnh chụp kia, đồng tử nàng thu lại, khuôn mặt vốn không có biểu cảm càng thêm cứng đờ.

Đó là một tấm ảnh chụp ba người bọn họ từ trong quán bar đi ra, nàng nhớ rất rõ, đó là đêm tuyết đầu mùa, kết thúc một ngày mệt mỏi, nhìn thấy tuyết Lam Doanh phấn khởi lạ thường, Liễu Tư Dực cũng nở nụ cười khó có được.

Bức ảnh có chút mơ hồ, ống kính tập trung vào mặt nàng, không chụp được mặt Lam Doanh và Hải Dụ.

"Chị cười, thế giới đều sáng lên, so với tuyết đầu mùa năm đó còn đẹp hơn." Lăng Thương Thiên cười như một đứa trẻ, khiến Liễu Tư Dực không thể phán đoán đây là dối trá hay là chân thành.

Làm sao cậu ta có thể có ảnh này, ai chụp? Đây chính là bằng chứng à, thật đáng sợ, chợt nhìn, người trong ảnh không giống mình, nhưng cẩn thận so sánh vẫn có thể nhìn ra hình dáng, Liễu Tư Dực giật mình nói không ra lời, nàng cũng không biết thì ra đã sớm có nhược điểm ở trong tay người ta.

"Chị Ly, chị nhất định không biết sau khi em rời khỏi quán bar, mỗi tối đều ngồi xổm ở đó chờ chị đi ra, đây là lúc duy nhất em nhìn thấy chị cười, em thật may mắn ngày đó mình mang theo điện thoại."

Mặc dù Liễu Tư Dực không nói một lời, Lăng Thương Thiên vẫn tự nói, như là tự tiêu khiển tự vui.

"Nếu không có chị, em cũng không cảm nhận được sự ấm áp của thế giới này, cho nên, chị đã thay đổi cuộc đời em."

Lăng Thương Thiên từ nhỏ đã phong bế, tuy rằng vẫn được người tôn sùng là thiên tài, nhưng tính cách khuyết tật cũng rất rõ ràng, một mực ở bên bờ chứng tự kỷ, cậu ta không trao đổi với người khác, cũng rất ít nói chuyện, thú vui duy nhất chính là cắm đầu học tập, giải đề Olympic có thể làm cho cậu ta thỏa mãn làm cho cậu ta vui vẻ.

Năm 13 tuổi cậu ta nhảy lớp tham gia thi cấp ba, trở thành thủ khoa tỉnh, năm ấy cậu ta thích một cô gái cấp 3, nghe nói cô gái kia đang quen với côn đồ bỏ học, cậu ta theo dõi đến quán bar bị phát hiện, bị đánh một trận.

Khi cậu ta vết thương chồng chất, lần đầu tiên nhìn thấy chính là Liễu Tư Dực, 16 tuổi nàng đã có sự điềm tĩnh và khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, chỉ là nàng và chính mình giống nhau, không thích nói chuyện, không thích cười.

Đêm đó yên lặng ở chung trong lòng Lăng Thương Thiên lưu lại ấm áp, sau đó chỉ cần rảnh rỗi cậu ta sẽ đến cửa quán bar ngồi chồm hổm, mới có cơ hội chụp được tấm ảnh này, cho đến khi quán bar bị phong tỏa, cậu ta cho rằng đám Liễu Tư Dực bị bán ra nước ngoài, thậm chí đã chết.

Liễu Tư Dực cho cậu ta ảnh hưởng to lớn, chỉ có chính cậu ta biết, từ đó về sau cậu ta dần dần bước ra khỏi thế giới khép kín, tiêu diệt khả năng tự kỷ.

"Thiên tổng, anh nói quá lời rồi, tôi và anh vốn không quen biết, không có giao tình sâu đậm như vậy." Liễu Tư Dực thản nhiên trả lời.

Lăng Thương Thiên ôm mặt nhìn nàng, đầy ý cười: "Chị Ly thật sự đẹp hơn trước rất nhiều, nhưng tính tình lạnh lùng kia không hề thay đổi, nhị tỷ không hổ là xuất thân tạo sao, thay hình đổi dạng thật sự là lợi hại."

Liễu Tư Dực căng thẳng, lời nói quái gở này của cậu ta là có ý gì? Cậu ta ngay cả thân phận của Lam Doanh và Hải Dụ cũng biết sao?

"Chúng ta là học sinh khoa học tự nhiên, trí nhớ vẫn rất tốt, em từ nhỏ đã thích xem phim trinh thám và phim suy luận, lớn mật tưởng tượng rất nhiều chuyện. Từ một khắc xác định chị là chị Ly, em đã nhớ tới chị A Nhạc, tuy rằng không nhớ được dáng vẻ, nhưng giọng chị ấy gọi em là Trứng Gà làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, vì thế, em ma xui quỷ khiến lật tới scandal tình ái của tam ca trước kia xem thử, phát hiện một giọng nói rất giống." Lăng Thương Thiên nói xong, ung dung cười rộ lên.

Những lời này khiến người ta lạnh sống lưng, ánh mắt u lãnh của Liễu Tư Dực, cùng ánh mắt không thể nắm bắt của cậu ta đụng vào nhau, "Anh muốn thế nào?"

Lăng Thương Thiên híp mắt nhìn nàng, đẩy mắt kính, ngồi nghiêm chỉnh: "Em muốn chơi trò mèo vờn chuột, trước mắt em hoàn toàn không biết gì về thân phận của chị A Thấm, em muốn xem có thể tìm ra chị ấy hay không, em đoán chị ấy cũng giống như những hung thủ vụ án kia, giấu ở vị trí không bắt mắt lại không thể thiếu. Nhưng tốt nhất chị đừng nói với nhị tỷ, chị ấy biết Game Over thì lại không vui, em không tìm thấy niềm vui cũng chỉ có thể công bố chuyện này với mọi người, đến lúc đó chỉ sợ giang sơn nhị tỷ cực khổ giành được đều phải chắp tay nhường cho người ta, thật đáng tiếc, đúng không?"

Quả thực biến thái, Liễu Tư Dực nói không nên lời, không hề có lực phản kích, Lăng Thương Thiên đáng sợ vượt qua tưởng tượng của nàng.

"Được rồi, em còn có việc, không quấy rầy chị Ly nữa." Lăng Thương Thiên đứng lên, sửa lại cổ áo, nhã nhặn khom người, hành lễ quý ông.

"Chị Ly, chị tốt nhất đừng chặn số điện thoại của em, chị không cần sợ, em sẽ không hại chị, chị là ân nhân của em, em là Ngũ Tử bé nhỏ của chị mà." Nói xong cậu ta đứng lên, liếc mắt nhìn cửa quán cà phê, nhìn thấy Lăng Thiên Dục.

"Nhị tỷ tới tìm chị kìa, chị phải nghĩ rõ ràng chơi như thế nào, không chơi cũng không thành vấn đề, dù sao em và chị cũng không phải kẻ thù, đúng không? Ha ha ha."

Lăng Thương Thiên tươi cười rời đi, khi đi ngang qua Lăng Thiên Dục, cậu ta cảm nhận được sát khí mạnh mẽ.

Rất tốt, chính là khí chất này của nhị tỷ, mới xứng làm đối thủ của cậu ta, mới càng thú vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.