Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Người này tựa như một u hồn, trôi nổi ở bốn phía, khiến người ta lạnh sống lưng.

Liễu Tư Dực xóa tin nhắn, quay đầu lại Lăng Thiên Dục nhìn nàng chằm chằm, "Ai nhắn thế?"

"Không có gì, quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ." Nàng chột dạ ném điện thoại sang một bên, mang theo chút sức lực, bàn phát ra âm thanh rầu rĩ, Lăng Thiên Dục nhìn ra sự thay đổi rất nhỏ giữa mặt mày nàng, ẩn đi ý cười, lộ vẻ lo lắng.

Cô không có truy vấn nhưng trong lòng cũng đoán được vài phần, chỉ là vẫn không có nghĩ đến cách giải quyết, cô ngàn vạn lần không ngờ tới người khó giải quyết nhất, sẽ là Lăng Thương Thiên.

Lam Doanh đi qua đi lại trước cửa phòng vệ sinh, cô nàng có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh, giống như lần trước, tâm trạng đã hoàn toàn khác.

Lòng của cô nàng vẫn treo lơ lửng, không phải do chính mình, chẳng biết lúc nào liền đột nhiên co rút đau một chút.

Trong chậu rửa mặt, một mảnh máu đỏ, thật vất vả rửa sạch, vừa ngẩng đầu chất nhầy ấm áp lại từ lỗ mũi nhỏ xuống. Kỳ Mộc Uyển bất đắc dĩ khom lưng tiếp tục rửa, khoé mắt có thể từ cửa kính nhìn thấy bóng dáng bên ngoài bồi hồi, bước chân kia vội vàng lo lắng, tựa như tâm trạng phập phồng, không thể khống chế.

"Rốt cuộc chị có sao hay không?" Lam Doanh cuối cùng không nhịn được, thân thể gần như dán sát vào cửa.

Khóe miệng Kỳ Mộc Uyển khẽ nhếch, nhìn bóng dáng quen thuộc kia, thầm nghĩ: Cô ngốc, tâm trạng gì cũng không giấu được.

Cô ấy không trả lời, chỉ hơi ngửa đầu, cô ấy không thể ở lại đây nữa, phải mau chóng quay về bệnh viện, nếu không chảy máu mũi nhiều lần, sẽ dọa cô ngốc kia.

Vốn không có ý định xuất hiện, nhưng nghe Lăng Thiên Dục nói hôm nay là sinh nhật Lam Doanh, cô ấy không thể kiềm chế được. Không kịp đến nhà kính hái hoa, chỉ có thể làm một chuỗi bong bóng, dùng bút màu sắc khác nhau, viết mấy chữ ở phía trên, có chút ngây thơ nhưng cũng là tâm ý.

Cô ấy không nghĩ tới mình có một ngày sẽ giống như học sinh trung học bày tỏ tình cảm, làm chuyện buồn cười nhàm chán như vậy, đáng sợ nhất là làm xong, cô ấy rất hài lòng cũng rất thỏa mãn.

Trước kia cô ấy khinh thường những ngày lễ sinh nhật này cỡ nào, luôn cảm thấy hình thức lớn hơn nội dung, vì nhớ kỹ mà nhớ kỹ, vì chúc mừng mà chúc mừng, có ý nghĩa gì chứ?

Nhưng bây giờ, cô ấy cảm nhận được niềm vui chưa từng có, thì ra thật sự sẽ có người chờ mong ngày này, cũng sẽ bởi vì sinh nhật bất ngờ mà cảm động đến nói không nên lời.

Kỳ Mộc Uyển thích nhất là nhìn dáng vẻ cười rộ lên của Lam Doanh, cũng thích phản ứng ấp úng không biết làm sao của cô nàng, đáng yêu đến mức khiến cô nàng trầm mê.

Bây giờ nghĩ lại, đơn giản và thuần túy mới đáng quý nhất.

Cô ấy thiếu cái này, cho nên sẽ bị Lam Doanh hấp dẫn, cô ấy cũng bất giác mà thay đổi.

Lam Doanh không nhận được hồi âm, vừa mới chuẩn bị gõ cửa, Kỳ Mộc Uyển đi ra, cô ấy trông không có gì khác, khóe mắt vĩnh viễn giương lên ý cười mê người, giống như thường ngày, dịu dàng động lòng người, chỉ là khuôn mặt không có huyết sắc kia, làm cho cô ấy trông càng thêm gầy yếu.

"Thế nào? Lo lắng cho tôi à?" Nụ cười của cô ấy yếu ớt vô lực, lại không giấu được vẻ mặt lúm đồng tiền, giọng nói luôn mang chút ý tứ trêu người.

"Cô là khách quý của nhị tiểu thư, tôi đương nhiên phải tiếp đãi tốt." Lam Doanh mạnh miệng mềm lòng, rõ ràng trong lòng không nghĩ như vậy.

Kỳ Mộc Uyển nhướng mày, mỉm cười: "Tôi cũng không đến vì cô ấy."

Lam Doanh há miệng, không biết nên nói cái gì, oán hận nữa quả thật không thể nào nói nổi, lời quan tâm đến bên miệng lại biến vị.

Cô nàng cũng không biết mình đang mất tự nhiên cái gì.

"Được rồi, nếu đã như vậy, tôi sẽ không quấy rầy mọi người đoàn tụ, tôi phải đi rồi." Dứt lời cô thong thả cầm áo khoác, nhanh nhẹn mặc vào.

Trái tim Lam Doanh giống như bị kim đâm một cái, đau đến mức cô nàng hít sâu một hơi, cô ấy phải đi? Đi nhanh vậy sao? Chỉ đến tặng quà một chút thôi sao?

Hải Dụ tiến lên nói: "Kỳ tổng, đừng vội đi, cô còn chưa ăn cơm mà?"

"Ngày mai là cuối tuần, đêm nay không xã giao không làm việc, vội vã trở về làm cái gì?" Lăng Thiên Dục cũng lên tiếng giữ lại, chỉ có Liễu Tư Dực im lặng không nói.

Ánh mắt Kỳ Mộc Uyển chuyển sang Lam Doanh, hình như đang chờ cô nàng mở miệng, nhưng Lam Doanh không nói nên lời, ép buộc người ta làm gì? Có lẽ cô ấy thật sự có chuyện, có lẽ cô ấy không có ý định ở lại, cô nàng bất giác vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Cô nàng giống như không dám chờ mong quá nhiều, cô nàng đã tự đặt cho trái tim mình một vòng kim cô, trói buộc chính mình.

Kỳ Mộc Uyển là ai chứ? Xuất thân cao quý, sự nghiệp xuất sắc, có dung mạo và tài hoa khiến người ta khuynh đảo, cô nàng và cô ấy, có thể ngay cả bạn bè cũng không phải.

Chỉ là bởi vì nhị tiểu thư mới có cơ hội tiếp xúc, chỉ là bị cô ấy trêu ghẹo qua vài câu mà thôi, làm sao có thể có cái gì đâu? Vòng luẩn quẩn của Kỳ Mộc Uyển, có thể chính là nhân vật nổi tiếng không vừa mắt giới giải trí, huống chi cô nàng còn có đoạn quá khứ đen tối kia.

Tâm trạng Lam Doanh bị cô ấy làm cho lúc cao lúc thấp, không ngừng suy nghĩ linh tinh.

Đợi nửa ngày, Lam Doanh không có phản ứng, Kỳ Mộc Uyển nhún nhún vai, "Tôi à, quả thật có việc, có điều..." Cô ấy đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy đũa ăn một miếng salad, "Ừ ~ chủ bữa tiệc làm quả thật rất ngọt, coi như tôi đã tham gia liên hoan của mọi người, hẹn gặp lại." Nói xong Kỳ Mộc Uyển xoay người đi về phía cửa.

Liễu Tư Dực đi tới bên cạnh Lam Doanh, nhắc nhở: "Nếu không giữ người lại là cô ấy thật sự đi đấy, lần sau gặp mặt không biết tới khi nào."

Lam Triết cắn chặt môi dưới, ngón tay quấn quanh, do dự. Liễu Tư Dực lại nhẹ nhàng đẩy cô nàng một cái, "Mau đi."

Cô nàng không nhúc nhích, gọi một tiếng về phía cửa: "Kỳ Mộc Uyển."

Nghe thấy tiếng động, tay Kỳ Mộc Uyển mở cửa ngừng lại, cô ấy quay đầu nhìn về phía Lam Doanh.

"Hay là, hôm nay chị cũng giống như bọn họ, ở lại đây..." Lam Doanh ấp a ấp úng, cố gắng che giấu tâm tình chân thật, "Bọn họ hôm nay đều không đi, nhà tôi nhiều phòng chị cũng biết, lúc nào cũng có nơi chị có thể ngủ, quần áo tôi cũng có mới..." Lam Doanh tâm tình phức tạp, nói chuyện cứ lộn xộn.

Lăng Thiên Dục đỡ trán, nửa ngày không nói đến trọng tâm, nói một câu tôi hy vọng chị đừng đi có khó như vậy sao?

Loại cảm giác bàng hoàng và tự ti khó có thể mở miệng này, Liễu Tư Dực hiểu. Nàng chỉ là không ngờ tới khi Lam Doanh gặp được tình yêu, sẽ giống như mình, theo bản năng hạ thấp bản thân, có lẽ là bởi vì đối phương quá mức ưu tú.

Kỳ Mộc Uyển không biết quá khứ của Lam Doanh, người như cô ấy có để ý không? Liễu Tư Dực không nắm chắc.

Không khí trong phòng khách giống như ngưng kết, thời gian cũng như thể bất động, ai cũng không lên tiếng phá hỏng sự yên tĩnh giờ phút này, mặt mày Kỳ Mộc Uyển nở rộ như hoa, ẩn tình đưa tình nhìn Lam Doanh, một hồi lâu cô ấy mới thu hồi tầm mắt.

"Xin lỗi, tôi thật sự có việc, phải đi rồi." Dứt lời cô ấy cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, trong nháy mắt xoay người không ai chú ý tới trong mắt cô ấy chợt lóe lên chút mất mát.

Lam Doanh cứng đờ tại chỗ, giống như bị hóa đá, chỉ cảm thấy khóe mắt có chút chua xót, ngực bị một kích nặng nề, đau đớn vô cùng.

Cô nàng miễn cưỡng nở nụ cười: "Xem đi, em nói ở lại, là chính chị ta không chịu." Dứt lời cô nàng ngồi trở lại bàn ăn, làm bộ tiêu sái bắt đầu hưởng thụ món ngon.

"Tôi đi tiễn Kỳ tổng." Liễu Tư Dực cầm áo khoác, đuổi theo, trực giác nói cho nàng biết, Kỳ Mộc Uyển có nỗi khổ riêng.

Gió đêm lạnh lẽo bức người, con đường nhỏ lát đá cuội, dưới ánh đèn đường, tản ra một vẻ đẹp khác. Dưới ánh trăng mờ, bóng lưng Kỳ Mộc Uyển có chút cô độc, cũng có chút kiên quyết, cô ấy đi rất chậm, không biết đang chờ mong hay là bởi vì cơ thể suy yếu.

"Kỳ tổng."Kỳ Mộc Uyển xoay người, thấy là Liễu Tư Dực, không bất ngờ: "Cô sẽ không tới khuyên tôi trở về chứ."

"Vậy thì không, có chút lo lắng cho cô." Liễu Tư Dực cùn cô ấy thong thả đi song song, "Thân thể cô không sao chứ?"

"Cô đoán xem?"

"Tôi thấy cô hôm nay sắc mắt rất không tốt, hơn nữa..." Liễu Tư Dực nhìn thoáng qua trang phục của cô ấy.

Kỳ Mộc Uyển cười khẽ: "Hơn nữa ăn mặc rất tùy ý, cũng không trang điểm đúng không?"

Liễu Tư Dực gật đầu.

"Nói cô cẩn thận, cô thật đúng là tỉ mỉ đến tận xương tủy, bình thường buồn bực không lên tiếng, trong lòng thầm nhìn thấu tất cả. Thật không biết Thiên Dục kiếp trước làm chuyện tốt gì, đời này gặp được người phụ nữ tốt như cô."

"Cô đừng khen tôi, cô chảy máu mũi không phải ngẫu nhiên phải không, tôi vừa rồi còn nhìn thấy..." Liễu Tư Dực kéo cánh tay cô ấy lên, xắn ống tay áo lên tập trung nhìn, quả nhiên...

Không phải nàng ảo giác, mu bàn tay Kỳ Mộc Uyển có vài chấm đỏ, đó hẳn là lỗ kim, da mu bàn tay có màu tím đen.

Nàng lo lắng hỏi: "Thiên Dục nói có thể cô đã sớm về nước, rốt cuộc cô làm sao vậy?"

"Không có gì." Kỳ Mộc Uyển rút tay lại, một lần nữa buông tay áo xuống, cô ấy đặc biệt mặc áo tay dài, vẫn không giấu được ánh mắt Liễu Tư Dực, "Tôi gần đây chảy máu mũi có chút thường xuyên, ba tôi lo lắng, bảo tôi làm kiểm tra toàn thân, rút hơn mười ống máu mà thôi."

"Cô không cần phải lừa tôi." Liễu Tư Dực không tin đơn giản như vậy.

"Cô đó, cô phải hứa với tôi không được nói cho Lam Doanh biết."

Liễu Tư Dực gật đầu.

"Bà ngoại tôi và mẹ tôi đều chết vì một loại bệnh máu rất hiếm thấy, triệu chứng ban đầu chính là chảy máu mũi, đây có thể là bệnh di truyền của gia tộc, ba tôi lo lắng tôi sẽ giống như họ, mời chuyên gia hàng đầu thế giới thành lập một tổ nghiên cứu, kiểm tra bệnh tật cho tôi, tôi không muốn ở nước ngoài, vì vậy tổ chuyên gia liền theo tôi về nước, gần đây tôi luôn ở bệnh viện, tùy thời tiếp nhận kiểm tra sức khỏe, lúc chảy máu mũi nghiêm trọng còn phải truyền nước biển, thật phiền phức." Kỳ Mộc Uyển nói nhẹ nhàng, giống như tất cả những điều này cũng không phải phát sinh trên người cô ấy.

"Ý cô là, cô có thể bị bệnh giống mẹ cô?"

"Ừm hửm, rất có thể nha, dù sao máu mủ tình thâm nha." Trên mặt Kỳ Mộc Uyển tràn ngập ý cười, tràn ngập thẳng thắn và rộng rãi, Liễu Tư Dực lại cười không nổi, "Tỷ lệ nhiễm bệnh cao không?"

"Cô xem cô hỏi kìa, không phải là hai loại kết cục là nhiễm bệnh và không nhiễm bệnh, không có gì cao hay không cao." Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý, nếu nhiễm bệnh thì bình thản chấp nhận, du lịch vòng quanh thế giới, vượt qua thời gian còn lại, nếu không nhiễm bệnh thì theo đuổi thứ mình muốn nhất.

Bất luận là loại kết quả nào cô ấy đều sẽ đối mặt, nếu mình bất lực thay đổi, chỉ có thể tiếp nhận, thích ứng.

"Tôi cảm thấy cô nên nói cho Lam Doanh biết."

Kỳ Mộc Uyển dứt khoát lắc đầu: "Không, cô nhất định phải giúp tôi gạt."

Liễu Tư Dực dừng bước, nhìn cô ấy: "Mộc Uyển, Lam Doanh thích cô, chắc là cô có thể cảm nhận được."

Ý cười của Kỳ Mộc Uyển dần phai nhạt, cô ấy ngẩng đầu nhìn trăng tròn, thở dài một hơi, "Trước mắt mà nói, cô ấy thích tôi cũng được, ghét tôi cũng được, không quan trọng. Nếu tương lai không thể biết được, vậy tôi tình nguyện không bắt đầu, dừng lại ở hiện tại là được, trước khi không có hãm sâu, đều tốt cho tôi và cô ấy."

"Cô từ chối ở lại còn không phải vì sợ mình mất khống chế."

"Được rồi được rồi, tôi thừa nhận cô đã nói trúng tim đen, cô cũng đừng khuyên tôi nữa, tôi đã quyết định, trước khi có chẩn đoán chính xác, sẽ không gặp lại Lam Doanh, các cô phải quan tâm cô ấy nhiều hơn, tính cả phần của tôi." Đi tới bên cạnh xe, Kỳ Mộc Uyển dừng bước, ánh trăng làm cho góc nghiên cô ấy càng thêm tái nhợt, cô ấy vỗ nhẹ bả vai Liễu Tư Dực, cười đến vô lực: "Trở về đi, lạnh."

"Có kết quả có thể nói cho tôi biết không?" Liễu Tư Dực trong mắt lộ vẻ chân thành, Kỳ Mộc Uyển cúi đầu cười yếu ớt: "Chúng ta đã từng là tình địch, sao bây giờ lại thưởng thức lẫn nhau."

"Làm bạn thì dễ hơn làm kẻ thù, không phải sao?"

"Được được được, nếu như tôi không bị bệnh, nhớ phải trợ công cho tôi nha."

Để lại một câu nói đùa cuối cùng, Kỳ Mộc Uyển lái xe biến mất trong đêm tối, Liễu Tư Dực có thể cảm nhận được đằng sau sự tiêu sái và lạc quan, cất giấu mất mát và tiếc nuối.

Cô có thể hiểu được Kỳ Mộc Uyển, nhưng không cách nào cảm động lây tâm tình của cô, chỉ mong ông trời sẽ thương xót người lương thiện.

Trở lại biệt thự, mấy người đang dùng cơm, khẩu vị Lam Doanh mở rộng ra, ăn hết một phần cơm dứa, lại ăn nửa cái bánh kem.

"A ăn ngon thật, vẫn là đồ ăn ngon có thể làm cho tâm trạng người ta tốt lên." Lam Doanh nói xong lại nhét một miếng bánh kem, cô nàng không thể dừng lại, cô nàng muốn đem tất cả lực chú ý đều chuyển dời đến đồ ăn.

"Có ngon thì em cũng không thể ăn như vậy, dạ dày sẽ hỏng mất." Hải Dụ rót chút nước cho cô nàng, ân cần nói: "Lam Doanh, chúng ta không ăn như vậy được không?"

Lam Doanh không uống nước, mà bưng rượu vang lên uống một hơi cạn sạch. Mặc dù cô nàng đang cười, nhưng khóe mắt đã sớm ướt, tủi thân nói không hết ở trong lòng bốc lên, hóa thành nước mắt tuôn ra.

Cô nàng ăn ăn cả người bắt đầu khóc nức nở, cái gì chứ, vì sao lại buồn như vậy, không phải là bị từ chối một chút thôi sao, vốn cũng không muốn giữ Kỳ Mộc Uyển lại, cô ấy đi thì đi thôi, nhưng nước mắt Lam Doanh chính là không ngừng được.

Lăng Thiên Dục thấm thía nói: "Lam Doanh, phải trung thành với trái tim mình, đừng để mình hối hận."

"Kỳ tổng quả thật có chuyện quan trọng, cô ấy nói xong việc sẽ trở về tìm em." Liễu Tư Dực cũng muốn an ủi vài câu, Lam Doanh liên tục lắc đầu: "Đừng nhắc tới chị ta với em, không muốn nghe!"

Một bữa tiệc lớn vui vẻ, kết thúc sau khi ăn uống xong, sau khi ăn xong cô nàng tranh nhau rửa chén, giống như trước kia, dùng việc nhà để hòa tan tâm tình của mình.

Cô nàng không muốn tất cả suy nghĩ đều xoay quanh Kỳ Mộc Uyển, càng không muốn phát hiện tâm tình mình phập phồng đều có liên quan đến Kỳ Mộc Uyển.

Nhìn bóng dáng bận rộn của Lam Doanh, Hải Dụ không khỏi lo lắng: "Em ấy như vậy không sao chứ?"

Liễu Tư Dực nói: "Để em ấy bận rộn đi, ăn nhiều như vậy động một chút cũng tốt, hơn nữa bận rộn sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa."

Tình cảm của Lam Doanh tự có thuộc về mình, nàng tin Kỳ Mộc Uyển sẽ nhanh chóng trở về, đối với các cô mà nói, chuyện khó giải quyết nhất còn chưa xảy ra. Cặp mắt sau lưng kia, không biết ở nơi nào nhìn chằm chằm nàng, cũng không biết lúc nào sẽ từ sau lưng nhảy ra, đánh nàng trở tay không kịp.

Liễu Tư Dực tâm sự nặng nề, Hải Dụ cũng nhìn ra, từ khi bắt đầu thảo luận chuyện Ngũ Tử, tinh thần nàng luôn hoảng hốt, chỉ là ngại Lăng Thiên Dục ngồi ở bên cạnh không tiện hỏi.

"Hai người ở đây nói chuyện, tôi đến thư phòng xử lý chút chuyện." Lăng Thiên Dục đứng lên, đi lên lầu hai. Cô dường như hiểu được sự cố kỵ của Hải Dụ, rời đi đúng lúc.

Cả đêm, Lăng Thiên Dục đều suy nghĩ chuyện này, cô muốn trục xuất tất cả những chuyện quấn quanh trong lòng Liễu Tư Dực. Cô hiểu rõ Liễu Tư Dực, trước khi biết rõ sự tình, sẽ không nói cho mình biết.

Cô không đâm thủng lớp giấy này, chỉ là bên lão Ngũ phải điều tra rõ ràng.

Sau khi cửa thư phòng đóng lại, thế giới yên tĩnh, Lăng Thiên Dục có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Cô không thể không thừa nhận, cô căng thẳng, một quân sai, cả bàn đều thua.

Nếu như thân phận của ba đóa kim hoa bị vạch trần, tất cả nỗ lực lúc trước của cô đều sẽ trôi theo dòng nước, rất vất vả mới đi tới hôm nay, không thể để cho nỗ lực của mọi người uổng phí, hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nghĩ vậy, cô bấm số điện thoại của Lam Phi Húc.

"Chỉ thị gì đây sếp?"

"Ngày mai anh đi thăm một người ở nhà tù Tứ Phương, hắn gọi Lý Hoành, là người phàm tội tù chung thân, việc thăm tù nhân nặng tội cần phải chuẩn bị, anh sớm chuẩn bị."

"Sau đó thì sao?"

"Sau khi gặp hắn hỏi gần đây có ai đi tìm hắn hay không, nếu có hỏi rõ ràng là ai, tìm hắn làm cái gì. Về phần dùng cách gì anh tự nghĩ, nếu không nghĩ cách bịt miệng, hắn biết nhược điểm của tôi."

Lam Phi Húc dừng một chút, không hỏi tiếp: "Được, ngày mai đi làm ngay, chờ tin tức tốt của tôi."

Lăng Thiên Dục muốn xác định, có ai tìm Lý Hoành xác định thân phận ba đóa kim hoa hay không, hắn chính là ông chủ quán bar năm đó liên hợp với bọn buôn người thiếu chút nữa bán Liễu Tư Dực đi.

Quán bar kia sau khi bị bưng đi đã bị phong tỏa, thời gian đã lâu, ngoại trừ Lý Hoành lúc ấy dùng các nàng, hẳn là không ai nhận ra ba đóa kim hoa mới đúng, đây là cách duy nhất để xác định thân phận, nhưng Lăng Thiên Dục không xác định có chậm hơn lão Ngũ một bước hay không.

Nếu là như vậy, vậy thật sự hậu hoạn vô cùng.

Cô thật sự là quá sơ suất, vẫn lo lắng sẽ có người nhận ra ba đóa kim hoa, cho nên mới tiến hành thay đổi mang tính điên cuồng đối với các nàng từ thân phận đến tên thậm chí là hình tượng, không nghĩ tới nguy hiểm chân chính ngay tại bên cạnh.

Lão Ngũ làm sao nhận ra Tư Dực? Lăng Thiên Dục không nghĩ ra.

Liễu Tư Dực dưới lầu cũng đang phiền não, vừa mới nhận được một tin nhắn tràn ngập hơi thở biến thái: Cuối tuần vui vẻ, chị Ly.

Nàng nhìn thấy hai chữ chị Ly liền không rét mà run, ngôn ngữ lạnh lẽo ép nàng sắp hít thở không thông.

Đúng là âm hồn bất tán! Nàng tức giận ném điện thoại ra ngoài, "Thế mà lại tra ra số điện thoại của em."

"Bây giờ kiểm tra số điện thoại của một người rất dễ dàng." Hải Dụ bình tĩnh nhặt lên xem, cô ấy đẩy đẩy kính, cau mày: "Cậu ta đối lập với nhị tiểu thư, bây giờ chúng ta không biết rốt cuộc cậu ta muốn thế nào, điều này khiến người ta lo lắng.

"Đã qua lâu như vậy rồi, cậu ta rốt cuộc làm sao có thể nhận ra em." Mười hai năm, ký ức của một thiếu niên sao lại rõ ràng như vậy, nàng đã phượng hoàng niết bàn, vẫn không thoát khỏi bóng dáng ác ma.

"Cậu ta hẳn là rất khó chứng thực, trừ phi..." Hải Dụ dừng một chút, như có điều suy nghĩ, "Trừ phi cậu ta đi đến nhà tù tìm ông chủ Lý."

Hai tay Liễu Tư Dực chống lên trán, hai mắt khép hờ, lâm vào trầm tư. Về hồi ức của Ngũ Tử, nàng không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ rõ lúc đó ánh mắt cậu ta rất quật cường cũng rất mờ mịt, cậu ta ít nói quái gở, có chút giống mình khi còn bé.

Giữa bọn họ không có quá nhiều đối thoại, chỉ có trao đổi chính là trao đổi tên.

"Hồng, chuyện này có muốn nói cho hị tiểu thư không?" Hải Dụ hỏi.

"Trước không cần, em muốn đi chứng thực cậu ta có phải Ngũ tử hay không." Ngộ nhỡ cậu ta chỉ từ chỗ Ngũ Tử biết được thân phận của các nàng thì sao, nàng không thể rơi vào bẫy, cũng không thể gây thêm phiền phức cho Lăng Thiên Dục, hiện tại chính là thời cơ tốt để tọa sơn quan hổ đấu, nhị phòng cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

"Chứng thực? Em đi chứng thực như thế nào? Em không thể lấy thân mạo hiểm được, Hồng." Hải Dụ thật sự sợ nàng làm chuyện gì mạo hiểm.

"Em sẽ không, chị yên tâm đi, em cảm thấy cậu ta còn có thể tới tìm em." Thay vì căng thẳng không bằng lấy bất biến ứng vạn biến, lúc trước cứu cậu ta, chẳng lẽ thật sự lấy oán trả ơn sao?

"Vậy em nhất định phải cẩn thận, bất kể như thế nào chúng ta hiện tại đều phải thật đề phòng tứ phòng, hiện tại xem ra tứ phòng mới là khó đối phó nhất, ngũ thiếu gia thật sự là thâm tàng bất lộ, xem thường cậu ta rồi." Hải Dụ than nhẹ một hơi, chuyển mắt lúc cảm nhận được chăm chú, cô ấy quay đầu lại, phát hiện Lăng Thiên Dục đang đứng ở cầu thang nhìn hai người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.