Editor: Dì Annie
Tầm một tiếng sau, Chu Văn Hiên được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Anh đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu.
Diệp Mân vội bước lên hỏi: "Học trưởng, anh thấy sao rồi ạ?"
Chu Văn Hiên lắc đầu, thấp giọng nói: "Anh không sao."
Diệp Mân không yên lòng, hỏi lại bác sĩ, xác định anh ấy không có gì đáng ngại, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát hai ngày thì cô mới yên tâm.
Bên này cô thì yên tâm, còn mặt Tần Mặc bên kia thì đen thui, nhất là lúc nhìn Diệp Mân đi theo Chu Văn Hiên vào phòng bênh, dáng vẻ ôn nhu ân cần kia và dáng vẻ trước mặt anh như hai người, đại thiếu gia giận sôi lên, hận không thể dùng hai mắt đâm thủng người đàn ông trên giường hai lỗ.
Nhưng chẳng kịp chờ ánh mắt như dao của anh có tác dụng, Diệp Mân đã đuổi anh đi làm thủ tục.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Chu Văn Hiên khó khăn ngồi dậy, dáng vẻ ôn hòa tươi cười như cũ, nói: "Bình thường anh ngủ không ngon lắm, thỉnh thoảng sẽ uống một chút thuốc ngủ, hôm nay hứng lên uống chút rượu, không nghĩ là say mà uống thuốc ngủ thì lại có tác dụng phụ lớn như vậy, may mà có em đưa anh tới bệnh viện."
Diệp Mân yên lặng nghe anh nói, thật ra chuyện tối nay không phải anh tự sát không quan trọng, nhưng anh nói vậy, đơn giản là muốn nói với cô đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Anh không muốn để người khác biết một mặt trái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-dai/3452463/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.