Rèm cửa bên trong phòng ngủ được kéo ra một nửa, ánh nắng ban mai rơi trên chiếc ghế bành màu trắng cách cuối giường không xa.
Áo sơ mi, quần tây, váy,... được vức chồng lên nhau vô cùng lung tung.
Lương Hiện mở mắt ra và thấy trong lồng ngực mình lúc này trống rỗng.
Anh nghiêng đầu bắt đầu tìm kím.
Đập vào mắt là tấm lưng gầy gò bị che khuất bởi mái tóc dài đen xoăn, xương bướm tùy ý để lộ ra trong không khí được ánh sáng ôn nhu của buổi sớm một đường chiếu vào trông vừa trắng lại vừa mờ mờ ảo ảo.
Chiếc áo ngủ lỏng lẻo rơi trên xương bướm sau đó hoàn toàn rơi xuống giường.
Thật ra lúc ngủ,Minh Tự rất thích dính người.
Giống như một con mèo lười biếng và rất thích dụi dụi trong lòng người khác làm nũng, Lương Hiện có đôi khi dậy sớm sẽ nhìn thấy cơ thể mình bị một đôi tay cùng đôi chân quất chặt lấy và phải mất một lúc sau mới có thể đem người tách ra được.
Nhưng vào lúc này, cô ấy đã ngủ cách anh rất xa,hơn nữa, còn quay lưng về phía anh.
Lương Hiện rất không thích hành động này cho nên anh kéo người vớt trở về ấn vào trong vòng tay của anh.
Minh Tự nhíu mày, miệng lẩm bẩm điều gì đó, một lúc sau cô nhấc chân đá anh một cái rồi lăn người ra xa.
Cho dù là cố ý hay không cố ý làm ra hành động này thì nó đều biểu đạt cho sự ghét bỏ.
Thực ra Minh Tự vẫn chưa tỉnh, nhưng trong cơn buồn ngủ, cô cảm thấy mình giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-cua-luong-hien/1759205/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.