"......!" 
Minh Tự chợt tỉnh khỏi giấc mơ, không ngừng thở hổn hển. 
Lọt vào tầm mắt bây giờ là trần nhà màu trắng và đèn chùm, bức màn hai bên kéo sát, ánh sáng của đèn ngủ trong căn phòng mờ mịt. Sau khi bình ổn một lúc lâu,Minh Tự mới từ từ xốc chăn lên ngồi dậy. 
Nhìn đồ đạc và cách bài trí trong phòng ngủ này, rõ ràng không phải là ở nhà cô. 
Trách không được làm một cơn ác mộng. 
Minh Tự xỏ một chân vào dép lê bên dưới, lóng ngóng đứng dậy rồi nhảy ra ngoài. 
Không nhảy quá vài bước đã nghe thấy bên ngoài có ba tiếng gõ cửa. 
"Minh tiểu thư?" 
Giọng nói này dường như là vệ sĩ của Lương Hiện. 
Cô đứng một chân "Mời vào." 
Khoảnh khắc cửa phòng ngủ được mở ra,bên dưới chân truyền đến một tia sáng mỏng sau đó là ánh đèn mờ ảo. 
Hóa ra bây giờ đã là ban đêm. 
Minh Tự khẽ nheo mắt lại, một lúc sau, cô mới nhìn thấy rõ Thạch Thái đứng thẳng người, trong tay vịn chiếc xe lăn nói với cô "Cô tỉnh rồi. Bây giờ đã là bảy giờ tối." 
Minh Tự: "......" 
Chiếc xe lăn này thành công đem kí ức không vui của cô lúc ở bệnh viện bị người ta liên tục nhìn ngó trở về, trực tiếp từ chối mà không cần nhìn "Không cần, tôi có thể tự đi." 
"Chiếc xe này là do ông chủ vì cô mà đặt hàng." Thạch Thái đẩy xe lăn về phía trước, cúi người xuống mở hai bàn đạp, vỗ vào đệm da giống như muốn cho cô xem cái xe này có bao nhiêu là hoàn mỹ. 
Nói như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-cua-luong-hien/1759171/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.