- Ta biết rồi. Ta lập tức đi gặp muội ấy. 
Trúc Lâm đáp lại. Đoạn nhìn về phía bọn ta giới thiệu. 
- Đây là bằng hữu ta vừa mới quen trên đường đi. Nhờ họ mà ta vẫn còn sống để quay về. Để cho họ vào, không được làm khó dễ. 
Vừa bước qua cổng thành ta liền thấy chiếc xe ngựa được chuẩn bị sẵn. Quả là nhanh lẹ. 
Trên đường đi, ta vén rèm cửa nhìn ra ngoài. Cuộc sống của người dân nơi đây vẫn diễn ra bình thường, rất thái bình. Nhìn từ đây thật không thể nhìn ra được tình cảnh chiến loạn đang cần kề. 
Chẳng mấy chốc đã đến phủ lớn. Bọn ta vừa xuống xe đã ngay lập tức có người đến nghênh đón. Dẫn đầu là một vị nữ tử mặc khôi giáp, theo sau nàng là vài binh lính. 
- Trúc Lâm, cuối cùng huynh cũng về. 
Vị nữ tướng đó mừng rỡ nhưng khi quan sát Trúc Lâm kỹ lưỡng thì lại nhíu mày giọng lo lắng. 
- Huynh bị thương sao? 
- Ta không sao. Tình hình hiện tại thế nào? 
Trúc Lâm có vẻ không quan tâm lắm đến vết thương của bản thân. Một lòng sốt sắng trước tình cảnh chiến sự. 
Trước khi hai người đó vào trong bàn đại sự, Trúc Lâm đã căn dặn người người sắp xếp chỗ ở cho bọn ta. 
Vì bị bất ngờ nên quản gia dẫn bọn ta đến phòng khách ngồi chờ trước. Sau đó lui người đi sắp xếp. Quản gia đi rồi ta thấy Thanh Uyên tỷ lẩm bẩm. 
- Đúng là bám dai như đỉa. 
Ta tưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3509578/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.